
của mình, sau đó nhìn về phía Hi Duệ, gương mặt cậu bé nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt to tròn ươn ướt, nếu làn da trắng một chút sẽ rất giống bé gái đáng yêu.
Đây là nguyên nhân nhiều lúc Lục Cảnh Diệu cảm thấy rất không thích Lục Hi Duệ, di truyền cái gì không di truyền, lại di truyền tật hay xấu hổ, đỏ mặt của mẹ cậu bé.
***
Sau khi bữa tiệc bái sư chấm dứt, Tần Dư Kiều ngồi xe Lục Nguyên Đông trở về. Có điều hai người không được may mắn cho lắm, gần như lúc nào cũng dính phải đèn đỏ, đợi đến khi đèn xanh bật lên thì lại kẹt xe, Lục Nguyên Đông bắt đầu có chút không kiên nhẫn mà ấn kèn xe.
Tần Dư Kiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài xe cộ đông nghịt, tốc độ di chuyển lại chậm chạp vô cùng, bầu không khí vừa tĩnh vừa nóng hừng hực, đúng lúc này, Lục Nguyên Đông lên tiếng: "Dư Kiều, giờ này vẫn còn sớm, hay chúng ta sang chỗ Giang Nham một chút đi.
Tần Dư Kiều quay đầu nhìn Lục Nguyên Đông, cô thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường như cũ, anh ta im lặng một lúc, cũng quay đầu nhìn cô: "Anh muốn giới thiệu em với bạn bè của anh."
Tần Dư Kiều im lặng, lát sau nói: "Để sau này đi."
"Dư Kiều, thật ra em không cần phải tự ti, em rất tốt... anh..." Câu nói của Lục Nguyên Đông có chút lộn xộn.
"Sao anh lại nghĩ em tự ti?" Tần Dư Kiều đột nhiên mỉm cười, ánh mắt lành lạnh, cô không hiểu sao mình lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ tựa như câu: "Phụ nữ càng béo, tính tình càng kỳ quái" sao?
Lúc này Lục Nguyên Đông mới nhận ra câu nói của mình đã tổn thương Tần Dư Kiều, giải thích: "Anh xin lỗi, Kiều Kiều, anh không có ý gì khác, anh chỉ cảm thấy em rất tốt, nên..."
"Anh thấy em rất tốt, nhưng vẫn cảm thấy em mập đúng không?" Tần Dư Kiều mỉm cười hỏi Lục Nguyên Đông.
Lục Nguyên Đông nói: "Anh... không có."
"Nếu anh nói không, thì em sẽ tin anh." Tần Dư Kiều nhìn Lục Nguyên Đông, "Có điều bạn của anh thì sao?"
Lục Nguyên Đông im lặng.
"Cho nên, cho em một chút thời gian, trong thời gian này chúng ta cũng sẽ hiểu nhau nhiều hơn. Với lại, bản thân em thừa nhận em vẫn không hài lòng với tướng mạo mình lúc này. Nhưng đấy không phải tự ti, mà là không muốn phải nghe những lời như 'Tần Dư Kiều không xứng với Lục Nguyên Đông' từ miệng của bạn bè anh. Vì như thế em sẽ rất đáng thương, còn anh sẽ lại khó xử. Nếu lúc này em đồng ý thì em sẽ đối mặt với ánh nhìn của bạn bè anh như thế nào đây? Tủi thân? Hay đơn giản tự giễu bản thân mình? Em xin lỗi, hiện giờ em vẫn không thể chịu đựng được, vì em cũng cảm thấy em không có điểm nào kém cỏi cả."
Bầu không khí trong xe thoáng cái chìm vào im lặng, khi Tần Dư Kiều nói xong cũng có chút hối hận, bình thường cô ở trước mặt Lục Nguyên Đông rất hiếm khi cáu kỉnh, không hiểu sao hôm nay cảm xúc của cô lại không ổn định như thế này.
Suốt một quãng đường dài, Lục Nguyên Đông không nói thêm gì, chỉ kéo tay cô, nói: "Kiều Kiều, mọi chuyện, anh đều nghe theo em, em nói thế nào thì như thế ấy..."
Tần Dư Kiều im lặng quay đầu đi, nhưng không rút tay lại, từ lúc Lục Nguyên Đông nắm lấy tay cô, cô đã bắt đầu đuối lý, lát sau cô quay đầu sang nói: "Ban nãy có phải em dữ quá không? Có dọa anh sợ không?"
Lục Nguyên Đông cười nói: "Mẹ anh bảo vợ càng dữ thì càng tốt."
Tần Dư Kiều phì cười.
***
Sau khi Lục Nguyên Đông đưa Tần Dư Kiều về nhà, liền một mình đến chỗ Giang Nham, Giang Nham vừa thấy anh ta liền hỏi: "Không phải bảo dẫn bạn gái mới đến sao?"
Lục Nguyên Đông nhún vai: "Cô ấy không rảnh."
Sau đó Giang Nham bước đến khuyên: "Tội gì cậu phải như thế, Tử Thành bảo đã từng gặp cô nàng Tần tiểu thư kia rồi, cậu có biết cậu ta nói với mình thế nào không? Rất rất rất mập. Sao cậu lại đâm đầu vào hố lửa thế hả? Nhà họ Lục của cậu đâu phải là thiếu tiền."
Lục Nguyên Đông cố nén lửa giận trong lòng: "Nói hết chưa?"
Giang Nham buông tay: "Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi."
Lục Nguyên Đông bực mình chửi thề một câu, Giang Nham cũng không để ý nữa, cười cười khoác vai Lục Nguyên Đông: "Sao thế? Mình đã bảo vợ mình giới thiệu một cô cho cậu, lát nữa cô ấy cũng đến, hoa khôi đại học S đấy."
"Rảnh quá." Lục Nguyên Đông tức giận, xoay người định đi, Giang Nham giữ chặt tay hắn, tha thiết nói: "Gặp người ta rồi đi cũng không muộn."
Giang Nham có thể xem là một người khá rảnh rỗi, hôm nay cậu ta vừa bảo Lục Nguyên Đông dẫn Tần Dư Kiều đến, vừa tìm một cô gái xinh xắn đến giới thiệu cho Lục Nguyên Đông, ý của anh ta quá rõ ràng, chính là muốn Tần Dư Kiều xấu hổ, chủ động rời bỏ Lục Nguyên Đông. Tình nghĩa anh em mười mấy năm làm anh ta không đành lòng để Lục Nguyên Đông qua lại với Tần Dư Kiều.
***
Lạnh nhạt là tiểu xảo mà đàn ông thích xử dụng nhất khi chia tay, Diêu Tiểu Ái suy nghĩ thật kỹ thái độ của Lục Cảnh Diệu với mình, sau đó đưa ra kết luận, cô đã bị Lục Cảnh Diệu lạnh nhạt.
Rốt cuộc đến lúc Diêu Tiểu Ái cảm thấy không thể chờ đợi được nữa, thì nhận được điện thoại của Lục Cảnh Diệu, anh ta hẹn cô ra ngoài gặp mặt.
Diêu Tiểu Ái hiểu rõ, lần này Lục Cảnh Diệu hẹn cô ra ngoài, hoặc là cầu hôn, hoặc là chia tay. Thật lòng cô hi vọng vào khả năng thứ nhất, nhưng trực giác và lý