
hảm, chúng ta cũng không phải
thiếu chân thiếu tay hay tâm thần loạn óc, cũng chỉ là tìm không được
một nửa hợp gu. Chúng ta cũng đã quen biết mười lăm năm, cậu có bao
nhiêu cái lông trên người tớ còn biết, tớ xì hơi thối cách một km cậu
còn biết là tớ làm, nhưng quan trọng nhất là —”.
“Cái gì?”.
Cố Hằng Chỉ nắm tay cô, vẻ mặt nhiệt huyết mênh mông. “Lady thích cậu!”.
Từ Minh Bồng đầu tiên sửng sốt, sau đó tiện đà cầm quần áo trên tay ném tới. “Đi chết đi!”.
“Cái này rất quan trọng nha”. Cố Hằng Chỉ cầm quần áo đi vào phòng tắm, vừa đi vừa không quên lải nhải. “Cậu không thấy mỗi lần cậu tới nhà, cái tên tiểu súc sinh kia đều rất hưng
phấn sao! Thật là, tớ đã đem nó đi triệt sản rồi, mà sao nó vẫn một bộ
háo sắc thế chứ?”.
“Chủ nào tớ nấy“. Từ Minh Bồng vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ đến con mèo vừa béo ú vừa lười biếng. “Nhưng mà, nếu là vì Lady, tớ còn có thể xem xét”.
“Thì ra tớ so với một con mèo còn kém hơn a?”. Cố Hằng Chỉ kháng nghị, lập tức khịt khịt mũi. “Kỳ quái, quần áo này cũng quá nặng mùi đi?”.
Anh mặc quần áo đi ra.
Bọn họ có thói quen mỗi thứ sáu sẽ tìm một quán ăn gần nhà cô để ăn
tối, có khi hứng trí uống rượu vào, anh liền ở luôn nhà cô qua đêm, cho
nên mang đến một ít quần áo để tắm rửa.
Từ Minh Bồng nghe anh nói vậy, có chút đỏ mặt. Cô sao dám nói khi
giặt sạch áo ngủ cho anh xong, thấy chất vải mặc thật thoải mái, liền
mặc vào luôn…….
Nay quần áo đã về trên người chủ nhân, khi cô mặc thì rộng thùng
thình, ở trên người anh lại vừa vặn, làm cô ý thức được sự khác biệt
giữa hai người.
Anh ngồi xếp bằng trước mặt cô, một hồi lâu với mở miệng. “Bồng Bồng, tớ không nói giỡn đâu”.
“Vậy nha….”.
Anh nói thật. Gia phong truyền thống nhà anh, cha là quân nhân, kết
hôn sinh con đều có trong kế hoạch cuộc đời của anh, những vẫn chưa tìm
thấy đối tượng thích hợp. Về phần Từ Minh Bồng, cô cũng có áp lực từ
phía cha mẹ, dù không nặng nề bằng anh, nhưng cũng không có khả năng sẽ
độc thân cả đời.
Một khi đã như vậy, hai người thích hợp với nhau kết đôi, cũng không phải rất tốt sao?
Cô ngước mắt nhìn anh, người đàn ông trước mặt một bộ đứng đắn, đôi
mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô, ngũ quan đoan chính nhiều năm trôi qua vẫn soi không ra khuyết điểm. Lời anh nói nghe có vẻ thô tục, nhưng
chứng tỏ một việc — nếu bọn họ kết hôn, quả thật không cần trải qua quá
trình tiếp xúc yêu đương, bởi vì bọn họ quá hiểu nhau, thậm chí sự tồn
tại của đối phương còn như một thói quen.
Huống hồ nhân phẩm của người đàn ông này cô hoàn toàn không cần hoài
nghi, người lớn hai nhà đều quen biết lẫn nhau, mẹ anh cũng rất tốt với
cô….. Ơ, cô còn lo lắng cái gì chứ?!
Cố Hằng Chỉ nhìn biểu tình của cô biến hóa, hiểu được cô đang động
tâm. Anh ở trong phòng cô, căn phòng nhỏ cô đã ở năm năm, sớm thấm sâu
hương vị của cô, anh thích nơi này, luôn có thể làm cho anh đang suy
nghĩ hỗn độn được trấn tĩnh xuống. Vốn chỉ là mang theo chút xúc động mà đề nghị, nhưng càng nghĩ anh càng thấy khả thi, thậm chí nên nhanh
chóng thực hiện. Tốt nhất bọn họ ngày mai đi đăng kí kết hôn, sau đó
hưởng tuần trăng mật, mang thai, sinh con…
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải đồng ý.
Từ Minh Bồng chu môi. “Tớ có một vấn đề trọng yếu….”.
“Sao?”.
Cô lập tức im lặng, thật không dám thừa nhận mình và người này trình
độ giống nhau, ý tưởng này liệu cô có thể….. Quả thật có một chút hơi
tối kiến. “Cậu đối với mình…. Có thể?”.
“Có thể cái gì?”. Cố Hằng Chỉ vẻ mặt không hiểu,
thẳng đến khi tầm mắt cô dừng lại ở phần dưới cơ thể anh, sắc mặt anh
bỗng tái xanh đi, ngay lập tức la lên. “Cậu là có ý gì?! Không lẽ cậu cho rằng mình—-”.
“Không, không phải!”. Trời à, hiểu lầm lớn!. “Tớ là đang nói, cậu xem, chúng ta đã quen biết nhau mười lăm năm, lâu như
vậy chúng ta còn chưa có gì, hiện tại bỗng nhiên nói muốn kết hôn, nếu
không được….”.
Cố Hằng Chỉ vừa bực mình vừa buồn cười, đôi mắt đen như mực của anh
xem xét diện mạo ngọt ngào của cô gái này, vốn tưởng sẽ cười nhạo ý
tưởng của cô, lại nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn cùng đôi má hồng hồng mê người. Rõ ràng anh quá quen với bộ dáng này, nhưng khi bị cô hỏi như
vậy, như mở một cái chốt cửa, hình ảnh ngày xưa lại tràn về trong đầu—
Đó là mùa thu năm cuối thời trung học, cây cối trong trường um tùm,
một trận gió mang theo mùi hương hoa sơn chi thoang thoảng. Giờ học thể
dục, anh cùng các bạn tranh cầu ngoài sân bóng rổ, vui vẻ huyên náo, còn cô nhàn tản ngồi học bài trên cầu thang, những sợi tóc ngắn loăn quăn
như canh mì gói theo gió bay bay, đôi mắt đen bóng như ngọc nhìn chăm
chú vào bọn họ, đôi môi củ ấu không biết đang nghĩ gì, vẽ một đường vòng cung ngọt ngào.
Anh lơ đãng thoáng nhìn, nhất thời giật mình, bóng rơi khỏi tay anh,
chân như bị đóng đinh tại chỗ, bất động thật lâu mới có phản ứng trở
lại……
“Hằng Chỉ?”. Cô gái thanh tú trong trí nhớ này đã lột xác khác biệt rất lớn, chỉ độc có đôi mắt to mượt mà vẫn thủy chung không thay đổi. “Như thế nào lại đột nhiên ngẩn người?”.
“Tớ…..”.
Yết hầu anh khô khốc, đó là kỷ niệm anh đã qu