
là người đoan trang văn nhã như trên màn ảnh, ngược lại có một số chuyện bà làm còn không bằng những người ít học. Nhưng ông cho rằng những điều đó chỉ có một mình ông thấy. Xem ra Giang Vận Hồng không thể tiếp nhận cô dâu mới này!
Ngược lại với sự oán giận, kinh ngạc của mọi người, người bị xúc phạm là Tiếu Tử Hàm thì lại không để ý đến điều đó, không phải cô là người vô cùng độ lượng, mà là trước kia ở nhà mẹ Tiếu còn nói những lời khó nghe hơn, cái từ "Hàng rách nát" vẫn là chuyện nhỏ!
Cô khẽ nắm tay bà nội, mỉm cười trấn an bà, lắc đầu thể hiện mình không để trong lòng.
Giang Vận Hồng nhìn mọi người trong nhà, không chút hối hận với những lời vừa nói ra. Những lời bà nói là sự thật, chồng cùng mẹ chồng bà tại sao phải lo lắng cho con nhỏ kia?
Bà lạnh lùng trừng mắt nhìn con trai sau đó kéo cửa đại sảnh.
"Tiểu Mân. . . . . ." Chung lão phu nhân thấy con dâu nói đi là đi, vội vàng gọi lại. Vừa định khuyên mấy câu, ai ngờ Chung lão gia từ đầu tới cuối đều yên lặng giờ gầm lên tức giận, "Con dâu phải đi các ngươi ngăn làm cái gì?"
"A Mai, phân phó phòng bếp bỏ bớt một bộ bát đũa!"
Giang Vận Hồng xoay người nhìn cha chồng, tiếng va đập thật mạnh vang lên, bà ngã ngay cửa chính.
Tiếng vang thật lớn ở bên tai Tiếu Tử Hàm thật lâu vọng về. . . . . .
Chú thích: Chu Du đánh Hoàng Cái
Chu Du (175 - 210) , tên tự là Công Cẩn, là danh tướng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là một nhà quân sự tài ba, chuyên về thủy chiến, chức vụ chính thức là Đại Đô Đốc, nên được gọi là Chu Đô Đốc.
Hoàng Cái là vị tướng quân đội của nhà Đông Ngô sống vào cuối đời Hán, đầu đời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông phục vụ cho cả 3 nhà lãnh đạo Đông Ngô là Tôn Kiên, Tôn Sách và Tôn Quyền và nổi tiếng qua chiến công trá hàng đốt chiến thuyền của quân Tào Tháo trong trận Xích Bích dẫn đến thắng lợi của quân Đông Ngô vào năm 208 SCN.
Năm 208, trong trận Xích Bích, Chu Du sử dụng liên hoàn kế chống lại Tào Tháo, trong đó phải tìm người trá hàng đốt chiến thuyền Tào Tháo. Hoàng Cái liền nhận nhiệm vụ đó.
Trong tác phẩm Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung thì Hoàng Cái đã để Chu Du đánh 50 roi đến thịt nát, máu văng rồi ông nhờ Tưởng Cán đem hàng thư đến Tào Tháo, Tào Tháo tin lời và khi Hoàng Cái đến trá hàng giả vờ là đi tải lương nhưng trong khoang thuyền chứa đầy chất dẫn hỏa. Khi thuyền đến gần thủy trại Tào Tháo thì Hoàng Cái phóng hỏa đốt cháy chiến thuyền Tào Tháo rồi định kéo đi giết Tào Tháo nhưng bị Trương Liêu bắn 1 mũi tên té xuống nước may nhờ có Hàn Đương cứu thoát chết. Ăn cơm tối xong, Chung lão gia bảo Chung Soái cùng Tiếu Tử Hàm đến nhà bạn cũ lấy đồ. Chờ hai người đi khỏi, Chung lão gia mới nhìn con trai rồi nối, "Gọi điện thoại cho vợ con, nói rằng ta muốn nó trở về ngay lập tức!"
Giang Vận Hồng mặc dù tính khí cao ngạo, nhưng đối với cha chồng luôn luôn vừa kính vừa sợ, nhận được điện thoại liền trở về nhà, ngoan ngoãn đi tới phòng khách, cung kính gọi, "Cha, mẹ!"
"Hừ, trong mắt cô còn có người cha này sao?" Chung lão gia nghiêng đầu nhìn con dâu.
Giang Vận Hồng biết cha chồng vì chuyện buổi chiều mà tức giận, nhưng trong lòng bà lúc này vẫn còn nhiều bực tức không biết trút vào đâu, lại bị cha chồng chế nhạo, trong lòng càng tức giận, không muốn trả lời, cứ tiếp tục đứng im.
Chung lão phu nhân thấy vậy, vội đi ra hòa giải, bà kéo tay áo con dâu dịu giọng nói, "Ngồi xuống rồi nói chuyện, người một nhà đứng nói chuyện chả ra sao cả, cũng có phải là đang bị trách mắng đâu!" Tiếp đó lại liếc cảnh cáo Chung lão gia, ý bà là, ông nên có chừng có mực, đừng lấy nguyên tắc trong doanh trại để giáo huấn con dâu!
Chung lão gia quay mặt làm bộ như không nhìn thấy ám hiệu, nhưng giọng nói đã có phần dịu xuống, "Ta thấy cháu dâu này không tệ, con cũng đừng khắt khe quá, dù sao cuộc sống là do bọn trẻ, con có bận tâm cũng không được gì."
Cha chồng nói lời này khiến Giang Vận Hồng bực hơn, nói chuyện cũng không cân nhắc nặng nhẹ, "Cha, con mặc kệ các người thấy thế nào, dù sao con cũng không chấp nhận người con dâu này!"
Rầm! Chung lão gia nện mạnh cây gậy xuống sàn nhà, "Sao con lại không chịu thừa nhận? Con cho rằng bây giờ là xã hội cũ sao, bây giờ hôn nhân tự do, con bé và Chung Soái đã là vợ chồng hợp pháp, mà kể cả không phải, thì con trai con muốn kết hôn cùng con bé đó, con cũng không quản được!"
" Nếu không cần con quan tâm, cha gọi con trở về làm gì?" Giang Vận Hồng lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Tiểu Mân!" Chung Mộ Viễn thấy thái độ vợ mình, vội lên tiếng ngăn cản để bà không nói ra lời chọc giận cha hơn nữa.
Nhưng Giang Vận Hồng cũng không thèm quan tâm, "Thế nào? Không phải sao? Bọn chúng có hôn nhân tự do, tôi cũng có quyền tự do không thích nó."
Chung Mộ Viễn im bặt trước lời nói của vợ, bàn về tài ăn nói, ông không phải đối thủ của bà, huống chi là bà đang nổi giận thì lại càng không có người nào thắng nổi. Có đôi khi ông hoài nghi, bà học hành là để nói chuyện hay là để tranh cãi.
Nhìn đ