
ung phu nhân tốt phúc, Chung Tiên Sinh thương cô như vậy."
Tiếu Tử Hàm cười cười, không nói lời nào. Trong lòng lại mừng rỡ nở hoa.
Chung Soái đi vào lần nữa thì cô đã ăn mặc xong xuôi, dạ phục màu xanh ngọc kết hợp với áo choàng màu đen, tóc đen nhánh uốn thành búi tóc đơn giản ở sau ót, trừ hoa tai tinh xảo cùng đồng hồ kim cương trên tay, trên người cô không đeo trang sức khác, nhưng ăn mặc đơn giản như thế lại làm nổi bật ngũ quan xinh xắn cùng phong cách thanh nhã của cô.
Chung Soái ngoéo miệng, chu môi huýt sáo một tiếng, vô lại mười phần, rồi lại làm ra vẻ thân sĩ, khom lưng khom người, "Chung phu nhân xinh đẹp, xin mời!" Chọc cho thợ trang điểm che miệng ha ha mà cười.
Tiếu Tử Hàm kéo Chung Soái vào đại sảnh, mặc dù trước đó đã mấy lần ảo tưởng trường hợp hôm nay, nhưng khi nhìn thấy các khuôn mặt chỉ có trên ti vi mới có thể thấy không ngừng xuất hiện trước mặt cô thì tất cả chuẩn bị trước đều là phù vân nha, cô vẫn khẩn trương vô cùng. Thật may là nhiệm vụ hôm nay của cô chính là cười, đi theo sau lưng người Chung gia, ngọt ngào cười nói, "Chú, dì,. . . . . . Tốt." Sau đó nghe bọn anh tự đáy lòng hoặc trái lương tâm ca ngợi.
Đi một vòng, chân cô đi mệt đến muốn mềm oặt ra, nhưng mệt nhất vẫn là mặt, cảm giác như cơ mặt muốn cứng lại, sau khi xoay người đưa lưng về phía mọi người, cô không nhịn được oán trách, "Làm thế nào mà nhiều người như vậy?"
Chung Soái cười nhẹ nắm tay của cô, "Đây vẫn chỉ là người thân bạn bè tốt thôi. Đoán chừng lúc kết hôn, còn nhiều người hơn."
Không phải vậy chứ? Như vậy là ít người? Nhà bọn họ là muốn đem toàn bộ người của Bắc Kinh mời tới sao? Tiếu Tử Hàm ngó ngó tân khách tụ tập phòng bữa tiệc oán thầm.
Chung Soái nghe cô than nhẹ, vừa buồn cười vừa dịu dàng đặt tay lên hông của cô, "Anh dẫn em đi chào thủ trưởng của anh."
"Chào thủ trưởng!" Cho dù không có mặc quân trang, Chung Soái vẫn là chào theo kiểu nhà binh.
"A, ở bên ngoài cũng không cần khách khí!" Người đàn ông nói.
Chung Soái cười cười, lôi kéo Tiếu Tử Hàm nói, "Bác Chu, đây là vợ cháu, Tiếu Tử Hàm. Tiểu Hàm, đây là cấp trên của anh."
"Bác Chu!"
Chu thủ trưởng trừng mắt liếc Chung Soái, "Không có nghiêm chỉnh!" Nghiêng mắt nhìn chăm chú vào Tiếu Tử Hàm, cười giảo hoạt, "Tiểu Hàm đúng không? Cháu có biết sự tích thằng nhóc này lừa gạt được bà xã đã truyền ra toàn quân hay không!"
Lừa gạt bà xã? Tiếu Tử Hàm nghe được như rơi vào trong sương mù, nghiêng đầu mờ mịt nhìn Chung Soái.
"Ai nha, bác Chu, hắc hắc, ông cháu mới vừa rồi còn nói thầm nhớ bác, ở bên đó. . . . . ." Chung Soái bỗng chốc ngăn ở giữa Tiếu Tử Hàm cùng thủ trưởng.
Chu thủ trưởng cười gật đầu, "Được rồi, ta đi gặp ông cháu đây!"
Nhưng Chung Soái vừa mới thở nhẹ một hơi, Chu thủ trưởng đã đi ra hai bước chợt xoay người lại nghiêm trang nói, "Đúng rồi, trở về gọi cán sự tuyên truyền đem chuyện cậu dùng nước tinh khiết lừa vợ mà báo cáo đi!"
Nước tinh khiết? Lừa cô?
Tiếu Tử Hàm liếc mắt nhìn người đàn ông đang giả bộ trấn định, ngón tay đâm đâm lồng ngực của hắn, ý vị sâu xa nói hừ hừ hai tiếng, "Nói đi, chính sách của đảng là rõ ràng, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị."
Chung Soái bắt được tay của cô cười hắc hắc, "Ai nha, em xem hôm nay thật là nhiều người."
Cô đưa tay bấu anh: "Đừng lảng sang chuyện khác, nói, nước tinh khiết là chuyện gì?"
Anh bị cô bấm phải nhe răng trợn mắt, thẳng cầu xin tha thứ: "Bà xã, đau quá, bấu nhẹ thôi, người ta thấy sẽ cho rằng em bạo ngược chồng đấy!"
"Bạo ngược? Hừ, chủ ý này không tệ, anh nhất định phải thành thực khai báo, tối nay em đi mượn cái chông cho anh quỳ."
"Đừng nha, người ta biết sẽ cười nhạo anh!"
"Ít nói lung tung đi, nói mau, anh rốt cuộc lừa em cái gì?"
"Thật không có, bà xã, em đừng nghe bác Chu nói bậy, ông là chỉ sợ thiên hạ không loạn, không đúng, ông là hâm mộ ghen ghét anh được tìm bà xã xinh xắn."
"Nói hưu nói vượn!" Cô đấm nhẹ lồng ngực của hắn, giả bộ cáu giận, "Dù sao anh chỉ biết gạt em, em sẽ không tin tưởng anh nữa!"
Chung Soái nhìn cô cúi đầu, giọng nói chìm xuống, vội vàng cầu xin tha thứ, "Đừng nha, anh nói, anh nói liền có được không? Nhưng em phải bảo đảm sau khi nghe anh nói sẽ không tức giận!"
"Anh nói trước đi, em sẽ xem có nên tức giận hay không!" Tiếu Tử Hàm cũng không bị lừa.
"Vậy anh không nói!"
"Không nói thì thôi." Tiếu Tử Hàm quay ngoắt người, nói đi là đi. Chung Soái bị sợ vội vàng ôm hông của cô xin tha, "Anh sai lầm rồi, nói là được chứ gì?"
"Ai, là vầy. . . . . ." Mặt anh lộ lúng túng, một hồi lâu mới nói tiếp, "Chính là lúc Lý Nham kết hôn, anh uống rượu trắng nhưng thật ra là nước suối!"
Nói xong sợ cô tức giận, Chung Soái cũng liền vội bổ sung một câu, "Bà xã, khi đó anh chỉ là muốn để cho em lui bước, ai biết. . . . . ."
"Ai biết em khờ dại liền uống xong chín ly rượu đỏ." Tiếu Tử Hàm híp mắt nói, "Vi Vi nói không sai, anh vẫn gạt em!"
"Bà xã, anh không có, thật sự đó. Lại nói, người phạm sai lầm, thì nên cho phép người ta