80s toys - Atari. I still have
Kết Hôn Lần Thứ Hai

Kết Hôn Lần Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326604

Bình chọn: 9.5.00/10/660 lượt.

thích sao?"

"Đúng, anh cũng tự hỏi mình như vậy. Nhưng sau anh mới hiểu được, có thể đây chẳng qua là một loại chấp niệm, tựa như em nói, không có được cho nên đặc biệt tưởng nhớ, muốn đi nếm thử. Nhưng trên thực tế, bởi vì muốn học võ mà cố gắng luyện đàn, anh đã thích Piano!"

Chung Soái giữ chặt ngón tay của cô, chậm rãi nói, "Thứ không có được cho nên xôn xao là bởi vì anh không có phát hiện có điều bên cạnh tốt đẹp đến dường nào, cũng không hiểu cái gì là thích hợp với mình nhất ."

Tiếu Tử Hàm hiểu chuyện xưa thâm ý, không khỏi đáy lòng nóng lên, nước mắt vội vàng không kịp chuẩn bị rơi xuống. Cô quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới nói, "Vậy anh bây giờ cũng không thích đánh đàn sao?"

"Đó là bởi vì không có ai để cho anh cảm thấy hứng thú mở đàn, nhưng mà bây giờ có, cũng không biết em có nguyện ý hay không?"

"Cô ấy cũng không có sao?" Hỏi xong Tiếu Tử Hàm liền hối hận, rõ ràng nói muốn nhìn về phía trước, thế nào lại còn nói đến chuyện đã qua.

Chung Soái không có ảo não, chỉ là nghiêm túc nói, "Không có, sau mùa hè kia anh không có chạm qua đàn."

Nhìn ra nghi ngờ của cô, Chung Soái nói tiếp, "Vừa bắt đầu cảm thấy rất khó chịu, bởi vì lúc trước vẫn cố chấp mình có nhiều phần chán ghét Piano, cho nên anh sợ mẹ cười nhạo. Sau lại giận bản thân, nhắc nhở mình không cần tùy ý nói ra, cả đời không đàn. Nhưng mà bây giờ nghĩ thông suốt, người khôn ngoan biết sai thì sửa!"

Thấy cô không có phản ứng, Chung Soái nâng môi lên, vuốt ve tay của cô hỏi, "Em có cho anh mặt mũi để anh tái xuất giang hồ hay không?"

Tiếu Tử Hàm khóe miệng nhếch lên, nhẹo đầu nói,

"Để cho em suy nghĩ một chút!"

"Còn phải nghĩ à? Phải biết năm đó ông ngoại anh dùng một cây bút ngòi vàng dụ dỗ, anh cũng không rời núi." Chung Soái vì người khác không nể tình, dựng râu trợn mắt.

"Hừ, bây giờ là anh cầu xin em nghe, là người mua thị trường, cùng ông ngoại làm sao giống nhau. Em đương nhiên phải suy nghĩ một chút. Lại nói, ai biết anh bế quan nhiều năm như vậy, tài nghệ giảm xuống đến trình độ nào rồi, nói không chừng đàn ra rất khó nghe đi?"

"Bà xã, anh bị đả kích rồi!"

Tiếu Tử Hàm nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của anh, vui vẻ nói, "Như vậy đi, nghe cũng được. Chẳng qua em muốn giống trong phim, anh ở trên quảng trường, hoặc là phòng ăn hạng sang đàn cho em nghe, em phải có người xem."

"Ah, còn làm chuyện con lừa vậy, như vậy thật thua thiệt cho anh." Chung Soái ghét bỏ nói.

Cô giương cằm lên, "Làm hay không làm hả!"

"Ah, động ! . . . . . ." Chung Soái buông tay cô ra cầm tay lái, chậm rãi di chuyển xe.

Tiếu Tử Hàm cười thầm anh không quá cao minh dời chủ đề, nhưng trong đáy lòng cũng cười mình cũng đủ con lừa.

Mấy ngày kế tiếp bọn họ loay hoay giống như con quay, tuy nói là bữa tiệc đơn giản, nhưng người tham dự không đơn giản, cho nên không được phép lơ là, Chung Soái bị Chung Mộ Viễn dẫn đi dến nhà "Nhân vật quan trọng" đưa thiệp, Tiếu Tử Hàm thì theo Giang Vận Hồng thử món ăn, trang trí bữa tiệc, chọn đồ trang sức. . . . . . Mấy ngày trôi qua cô chân thực cảm nhận được khó trách nói Hào Môn nhiều quy củ, riêng chỗ đứng chỗ ngồi cũng phải suy tính cấp bậc, phái, số tuổi, thân sơ. Bản thân cô rất kiên nhẫn, yên lặng đi theo mẹ chồng, không ôm oán cũng không yếu ớt. Lúc mấu chốt thì nêu ý kiến, điều này làm cho Giang Vận Hồng đối với cô có nhiều vài phần hảo cảm, đêm hôm trước bữa tiệc, Giang Vận Hồng kêu cô vào phòng, từ trong tủ bảo hiểm lấy ra một hộp trang sức đưa cho cô, "Cái này cho con."

Tiếu Tử Hàm mở ra, là một đồng hồ đeo tay đính kim cương, cô không biết nhãn hiệu mặt ngoài, nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần chiếc đồng hồ này dầy đặc kim cương chói mắt, cô liền đoán ra khẳng định giá trị xa xỉ của nó.

"Mẹ, cái này quá quý trọng, con không thể nhận." Cô đem cái hộp đặt lên giường.

Giang Vận Hồng cười nhạt, từ trong hộp lấy ra đồng hồ đeo tay, đeo lên cho cô, "Cho con thì con cứ mang. Nhớ, đồ trang sức tham gia bữa tiệc không cần nhiều, chỉ cần một cái hấp dẫn con mắt là được, đây là Carti­er150 mẫu giới hạn, toàn cầu chỉ có 150 cái."

Mẫu giới hạn? Chẳng phải quý hơn sao? Làm hư hay đánh mất nhất định phải chết!

Tiếu Tử Hàm nhẹ nuốt nước miếng, bảo đảm với bà, "Vậy con sẽ mang cẩn thận, sau đó trả lại cho mẹ."

Giang Vận Hồng ngước mắt nhìn mặt con dâu chân thành, khóe môi giơ lên, "Còn trả làm gì, con vào cửa đến bây giờ mẹ còn không có tặng gì cho con, coi như mẹ tặng con."

Tiếu Tử Hàm kinh ngạc ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên Giang Vận Hồng tự xưng mẹ, vậy có phải trong lòng bà đã tiếp nhận mình hay không?

Như vậy biến chuyển không khỏi tới quá nhanh..., nhanh đến mức làm cô có chút sợ hãi. Nhưng mặc kệ như thế nào, được tiếp nhận cùng chúc phúc luôn là vui vẻ, cô nâng lên khóe miệng, ngọt ngào nói, "Cám ơn mẹ!"

Giang Vận Hồng lơ đễnh cười cười, đem cái hộp không đưa cho cô, "Tiểu Hàm, con phải nhớ, phụ nữ tốt nhất là có đồ trang sức của riêng mình. Học thức, kiến thức, nói năng, phong cách so kim cương thế gian đều phả