
ìa!」
Sự tình liên tiếp biến hóa rất nhanh, làm cho Trử Y Y cứng họng, có điểm phản ứng bất ngờ
Tiểu Kiệt muốn tới tìm cô ? Hơn nữa đêm nay còn muốn lưu lại cùng cô ở một đêm?
Không biết là buồn hay là vui, nhưng là cô thật sự rất nhớ con, muốn
ôm con một chút, cùng con trò chuyện, nghe con nói những ngày không có
mẹ bên cạnh
Bé nếu có thể lưu lại cùng cô ở một đêm, cô đương nhiên cầu còn không được.
「 hảo, vậy con phải nhớ đem cặp để ngày mai còn phải đi học đó, và
quần áo đi học nữa, ngày mai mẹ đưa con đến trường học.」 cô cẩn thận
nhắc nhở.
「 hảo. Chờ con một chút, con sẽ đến ngay, mẹ phải chờ con nha!」
「 hảo, mẹ chờ con.」
Sau khi Tiểu Kiệt ngắt điện thoại, Trử Y Y bắt đầu sửa sang lại
phòng, không phải phòng rất lộn xộn, mà là muốn cho nó ngăn nắp một
chút.
Bởi vậy, nói không chừng về sau Tiểu Kiệt còn muốn đến ở một ngày,
hai ngày, nhiều ngày…… Nếu thật sự là như vậy liền thật tốt quá! Cô chờ
mong nghĩ.
Sửa sang lại phòng, Trử Y Y lại nhanh chóng tắm rửa một chút, vừa tắm vừa lo lắng con sẽ đến vào đúng thời điểm cô đang tắm. May mà không
phải
Bất quá sau khi cô đã tắm rửa xong, cô lại bắt đầu lo lắng bọn họ như thế nào còn chưa tới? Sẽ không phải là nhất thời thay đổi chủ ý, hủy bỏ việc tới đây chứ?
Một lòng cứ như vậy lo được lo mất, bất ổn, thẳng đến khi cửa ngoài
truyền đến tiếng đập cửa, còn kèm theo tiếng kêu to của Tiểu Kiệt.
「 mẹ, mở cửa!」
Âm thanh tự nhiên cùng ngây thơ?
Trử Y Y hốc mắt nóng lên, nhanh chóng chạy tới đem cửa mở ra, hơn một tháng không thấy con liền đứng ở trước cửa, làm cho cô ngăn chặn không
được kích động tiến lên một tay ôm lấy con, đầy ngập nhớ mong, cứ như
vậy nói hết mà ra.
「 bảo bối, mẹ rất nhớ con, rất nhớ con, rất nhớ con! Con có hay không nhớ mẹ?」
「 vốn có, nhưng là hiện tại có điểm không nhớ.」 Tiểu Kiệt nhịn không được bất tri bất giác nói thực ra.
Bé thấy mẹ vừa nhìn đã lập tức ôm chầm lấy mình, còn khoa trương kêu
bé là bảo bối, bé cũng không phải tiểu oa nhi ba tuổi, như vậy thực mất
mặt nha!
「 khụ!」
Ba ba đột nhiên ở một bên ho khan, làm cho Tiểu Kiệt đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình.
「 hiện tại không nhớ là vì mẹ đang ở ngay trước mặt con nha, nhìn
được cũng ôm được rồi mà.」 bé vội vàng sửa miệng, đồng thời thân thủ hồi ôm mẹ.「 mẹ, con cũng có rất nhớ mẹ !」
「 thật sao?」 Trử Y Y ngẩng đầu lên nhìn con, hốc mắt có điểm hồng hồng.
「 thật mà, con không có lừa mẹ, mẹ đừng khóc nha.」 xem bộ dáng mẹ,
Tiểu Kiệt có chút không biết làm sao lại lo lắng nhìn đứng ba ba ở bên
cạnh liếc mắt một cái. Bé không phải đã làm hỏng việc rồi chứ?
「 đừng đứng ở cửa, vào bên trong thôi.」 như là chuẩn bị thời cơ, Xa Chinh Huân nói.
Mà Trử Y Y cũng là lập tức gật đầu, nắm tay con đi vào phòng.
Nhìn hai người, Tiểu Kiệt bỗng cảm thấy mẹ thực nghe lời ba ba, mặc
kệ ba ba nói cái gì, mẹ đều nghe lời ba ba hết. Cho nên, bé thật sự
không hiểu vì sao lần này sao ba ba không kêu mẹ về nhà là được mà, còn
muốn cậu hỗ trợ làm gì.
Lần đầu tiên đi vào nơi mẹ ở, Tiểu Kiệt tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, không tự chủ được nói ra những điều nghĩ trong lòng.
「 Phòng này quả thực nhỏ, vả lại còn không đủ tiện nghi nữa.」
Không nghĩ tới con nói như vậy, làm Trử Y Y sửng sốt một chút, thật
cẩn thận hỏi:「 Con không vui sao? Vậy buổi tối con còn muốn ở với mẹ
không?」
「 đương nhiên là muốn ạ.」 Tiểu Kiệt lập tức trả lời, sau đó nhìn ba
ba liếc mắt một cái, không nói gì với ba ba, cậu không quên nhớ nhiệm vụ của mình.「Con chỉ cần có mẹ là tốt rồi.」 cậu làm nũng nói, nhưng trong
lòng cảm thấy rất muốn phun! Ác ~
「 bảo bối, con quả nhiên là bảo bối của mẹ!」 Trử Y Y đột nhiên lại gắt gao ôm lấy bé.
Nhìn Tiểu Kiệt ở trong lòng lão bà mà mắt trợn trắng, lộ ra một biểu
tình bất đắc dĩ, Xa Chinh Huân thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng đồng
thời, trong lòng cũng tràn ngập cảm thán cùng ảo não. Anh chưa bao giờ
nhìn thấy bọn họ thể hiện tình mẫu tử mãnh liệt như vậy. (:D)!
Đã mười năm qua, anh rốt cuộc mất bao lâu rồi mới thấy cảm động? Bởi
vì công tác quá bận, cũng bởi vì tin tưởng lão bà có thể quán xuyến nhà
cửa, anh luôn đem tinh thần cùng thời gian để làm việc, thiếu thời gian
quan tâm tới người khác nha. Trong thời gian ở chung với con, phần lớn
cũng đều là anh đi làm, có lẽ cùng nhau ăn bữa sáng, hoặc là ăn cơm trưa ngắn ngủn không đến một giờ.
Trong mắt anh con luôn nhu thuận, lúc còn nhỏ, rất ngoan, bởi vậy anh thực yên tâm đem chuyện giáo dục con giao cho lão bà.
Trên thực tế, lão bà cũng thật sự giáo dục con rất khá, chính là anh
cho tới bây giờ cũng không biết quá trình lão bà dạy con, bọn họ mẫu tử
là như thế nào nói chuyện, như thế nào ở chung? Cô dạy con phương thức
là thoải mái, nghiêm khắc, vẫn là ôn nhu, hoặc là giảng đạo lý? Này đó
anh tất cả đều không biết.
Anh thật là một lão công cùng phụ thân kém cỏi!
Nếu không phải lần này lão bà cùng anh ở riêng, có lẽ anh khả năng
vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện chính mình đã làm sai bao nhiêu, lại
mất đi bao nhiêu. Cho nên mới có một câu: Mất bò mới lo làm chuồng, đúng không?
「