
"Đừng!"
Quách Khả Du quát to một tiếng rồi bật tỉnh dậy, mới biết đó chỉ là một giấc mộng.
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh cô quan tâm dò hỏi: "cô có chuyện gì sao?"
"Thật xin lỗi, đã làm phiền chị!" Quách Khả Du ngượng ngùng nói xin lỗi.
"Không sao, phụ nữ có thai, tâm trạng luôn luôn không ổn định."
Quách Khả Du ngượng ngùng cười cười, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới phát hiện ra mình đã ngủ một lúc lâu.
Cô nhìn cảnh vật quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, xe đã lái vào địa
phương cô quen thuộc, tâm trạng của cô càng lúc càng khẩn trương, càng
lúc càng sợ hãi.
Rốt cuộc, xe lửa từ từ vào ga Đài Bắc, Quách Khả Du khó khăn đặt chân lên nơi cô đã sinh ra và lớn lên.
Sau khi ra khỏi trạm xe lửa, cô cũng không bắt xe buýt, chỉ đi dọc theo đường phố, cảnh tượng quen thuộc rơi vào tầm mắt.
Cô rất nhớ mẹ, nhớ mảnh đất, triền núi, con đường . . . . . . Nghĩ đến con đường triền núi này, cô lại nhớ tới Thù Lăng Vân, vừa nhớ tới Thù Lăng
Vân, nước mắt của cô lại không kìm chế được rơi xuống.
"Lăng Vân không biết như thế nào?"
Bởi vì trong lòng Quách Khả Du vô cùng nhớ mẹ mình và Thù Lăng Vân, hoàn
toàn không có chú ý tới mặt đường dưới chân có một ổ gà, vì có thai nên
cơ thể không được linh hoạt, nên ngã mạnh xuống mặt đường.
"Đau
quá. . . . . ." Quách Khả Du cố gắng muốn đứng lên, nhưng một cơn đau
bụng đột nhiên xuất hiện, khiến cô bật khóc vì không chịu nổi.
"Ôi trời. . . . . . Có ai không! Mau gọi xe cứu thương!"
Người đi đường tốt bụng vội vàng gọi một chiếc xe tắc xi, đưa Quách Khả Du tới bệnh viện.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Khi Thù Lăng Vân, Tiêu Tiểu và mẹ Quách Khả Du nhận được thông báo, buồn
vui lẫn lộn. Vui là vì rốt cuộc cũng tìm được Quách Khả Du, lo lắng là
vì, Quách Khả Du đang trong cơn nguy hiểm.
Bên ngoài phòng mổ Thù Lăng Vân không ngừng đi tới đi lui, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn báo mổ bên ngoài.
Quách Khả Du đã đi vào phòng mổ hai giờ rồi!
“ Anh nghỉ ngơi một chút đi! Quách Khả Du cùng Bảo Bảo nhất định sẽ bình an." Tiêu Tiểu an ủi hắn.
"Ừ." Thù Lăng Vân mím chặt đôi môi mỏng, viền mắt ửng hồng gật gật đầu
"Tôi sẽ dùng tánh mạng của tôi thương yêu Khả Du, chỉ cầu cô ấy được bình an vô sự. . . . . ."
Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, bác sĩ mang theo nụ cười đi ra.
Thù Lăng Vân lập tức lao tới trước, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi không có sao chứ?"
"Chúc mừng, vợ anh đã sinh cho anh một công chúa rất xinh đẹp, hai mẹ con cũng rất bình an, chỉ có điều cơ thể mẹ còn rất yếu."
Nghe được mình có một con gái, Thù Lăng Vân kích động cầm chặt tay người bác sĩ, cảm kích nói: "Cám ơn bác sĩ! Cám ơn!"
Không bao lâu, Quách Khả Du được đưa ra khỏi phòng mổ, sắc mặt cô tái nhợt, khiến trong lòng Thù Lăng Vân cũng bấn loạn.
"Khả Du! Khả Du!" Thù Lăng Vân nắm chặt tay của cô, giống như sợ cô từ trong tay mình biến mất.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Trong phòng bệnh, Thù Lăng Vân thâm tình nhìn Quách Khả Du vẫn còn chưa tỉnh.
"Lăng. . . . . . Vân. . . . . ." Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Quách Khả Du khẽ gọi tên Thù Lăng Vân.
"Khả Du, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây!"
Quách Khả Du nửa mê nửa tỉnh nhìn Thù Lăng Vân, "Lăng. . . . . . Vân. . . . . . Thật. . . . . . Là anh. . . . . . Sao?"
"Là anh, đúng là anh!"
Thù Lăng Vân nắm tay Quách Khả Du thật chặt, hắn thề, lần này tuyệt đối
không để cho Quách Khả Du bỏ đi nữa, thậm chí là bị thương tổn.
"Lăng. . . . . . Vân. . . . . ." Quách Khả Du lại mơ màng ngủ.
Mấy ngày này, Thù Lăng Vân một tấc cũng không rời Quách Khả Du, mà ở Pháp
cha mẹ Thù và Thù Lăng quân biết được tin Quách Khả Du đã bình an trở
về, lại sinh cho Lăng Vân một bé gái xinh đẹp, cũng lập tức đáp máy bay
qua Đài Loan.
Thấy cháu gái xinh đẹp, cha mẹ Thù mừng rỡ cười
không ngậm miệng được, vui vẻ cùng mẹ Quách bàn bạc nên đặt tên cho cháu gái là gì.
"Khả Du, tại sao không tới Pháp tìm anh? Anh tìm em thật khổ sở, anh nghĩ rằng em đã thật sự biến mất."
Thù Lăng Vân hôn lên bàn tay không còn sức lực của Quách Khả Du.
"Em. . . . . . Thật xin lỗi." Đôi mắt Quách Khả Du tràn đầy nước mắt.
"Đừng khóc, như vậy anh sẽ đau lòng."
"Anh . . . . . . Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi, em rất vui, rất rất vui."
"Khi anh tỉnh lại, không nhìn thấy em, anh rất sợ, anh sợ em sẽ rời bỏ anh!"
"Không, sao em lại bỏ anh được chứ? Trên xe lửa em còn nằm mơ thấy anh. . . . . ."
"Nằm mơ thấy anh làm sao?"
"Nằm mơ thấy anh bị. . . . . . Bị Annie cướp đi. . . . . ."
"Chị dâu, chị yên tâm đi, hiện tại Lưu Annie đang ngoan ngoãn bị giam ở
trong tù, em nghĩ, chưa đủ mười mấy hai mươi năm, thì cô ta không thể
rời khỏi nhà tù, cho nên, chị an tâm thoải mái khi làm ‘Thù phu nhân’
đi!" Thù Lăng quân vội vàng chen vào một câu.
"Ai muốn anh lắm mồm, đàn ông nhiều chuyện!" Tiêu Tiểu trợn mắt nhìn Thù Lăng quân một cái.
"Ách. . . . . ."
"Ai nha! Cha nói con trai nghe! Hiện tại cháu cũng đã có rồi, chúng ta
không phải nên cử hành hôn lễ hay sao? Cha sớm biết Khả Du là một cô gái tốt, cha rất