Khách Quan, Không Thể Được

Khách Quan, Không Thể Được

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322665

Bình chọn: 7.5.00/10/266 lượt.

Trên thế giới khoảng cách xa xôi nhất, không phải chân

trời góc biển, không phải sinh ly tử biệt, mà là bạn

thật vất vả bon chen lên xe điện ngầm tuyết số 382, tôi

lại không chen lên được ——!!

Hồ Nhất Hạ ở dưới sự tấn công của bốn phương tám

phía trước sau, rốt cuộc bị dẹp thành nhân thịt

trong bánh nướng, một khắc cửa xe điện ngầm khép, mới

thật vất vả rút ra một cái tay, phất tay từ biệt Lãnh

Tĩnh ngoài cửa.

Con người Lãnh Tĩnh, người cũng như tên, trên thực

tế là một tiểu thư vô cùng dễ dàng xù lông, lúc này

đang ở ngoài cửa, trông mong nhìn xe điện ngầm

đang bắt đầu chạy chầm chậm, mếu máo làm vẻ muốn khóc.

Phía bên này, Hồ Nhất Hạ trước sau như một, cười

như không tim không phổi.

Báo cứng vì thiếu hụt đồng tình đối với bạn

tốt tới rất nhanh, xe điện ngầm chạy một mạch, mỗi

lần Hồ Nhất Hạ đều bị người đoạt đi chỗ

trống, thủy chung không có chỗ lớn đặt chân.

Mang giày cao

gót ba tấc, giống như đạp trên mũi đao, chân cũng

sắp đứt, cô tự nhiên không rãnh bận tâm hình

tượng, nương nhờ một góc, làm sao thoải mái được.

Tóc thẳng, xõa dài nửa tấc trên vai, áo màu sáng,

sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, quần ống nhỏ be phối

với 1giày cao gót chồng, lộ ra một đoạn mắt cá

chân mảnh khảnh, vừa đúng hấp dẫn, ăn mặc như con

nhà dòng dõi, dáng dấp cũng vui tai vui mắt, nhưng

tư thái bây giờ thì không dám khen tặng, tay

chống trên cửa gửi tin nhắn, hận không thể dán mặt

lên luôn, như người hoàn toàn không da có xương cốt.

Các hành khách nam len lén nhìn, lặng lẽ than: nhưng

đáng tiếc, đáng tiếc.

"Nếu lần này mình lại không đậu phỏng vấn, cậu

sẽ phải nuôi mình tiếp!"

Hồ Nhất Hạ ngưỡng khuôn mặt tươi cười nhìn chằm

chằm điện thoại di động, ở loại địa phương này còn

có thể không coi ai ra gì, đúng là có trình độ.

"Cút!" Đầu kia trả lời nhanh như tia chớp.

Cô cũng không tức, "Hắc hắc, mình lại cút trở

về rồi."

Lãnh cô cô này nổi danh miệng cứng lòng mềm, chỉ

chốc lát sau đã gửi biểu tình than thở tới đây:

"Hồ ly, vì sao cậu ở trong nhà an nhàn không

chịu lại phải chạy tới đây? Ừ? Nghe chúng chị em gái một

câu, đã đến lần phỏng vấn cuối cùng rồi, cậu

phải dụng tâm, ngàn vạn đừng như lần trước, người

phỏng vấn đẹp trai cỡ nào cũng không thể chảy nước

dãi, nghe chưa?"

Trong nháy mắt Hồ Nhất Hạ hơi xụ mặt, nhanh chóng

ấn nút: cậu còn không viết vì sao mình chạy tới

đây? Nếu như không phải bị hỏng chuyện với họ

Hứa kia, mình làm gì phải ngàn dặm xa xôi trốn ra. . .

.

Ngón tay lại dừng lại ở khắc này, cắn răng một 1cái,

xóa toàn bộ 3 chữ đã ấn lúc nãy.

Đổi lại:

"Cậu không biết người nước ngoài

lần trước" Hồ Nhất Hạ ép mình nhớ lại những

chuyện tuyệt vời đó, "Cặp mắt kia. . Chậc chậc,

so——blue a(rất xanh)!"

Lãnh Tĩnh đoán chừng là tức thật, tin nhắn sau đó,

dấu chấm than dùng vô cùng mất hồn: "Đại biểu

nhân dân cả nước e—— khi dễ cậu!a! ! ! !"

Hồ Nhất Hạ nào dám đắc tội nữa, cười hì hì cất

điện thoại di động, tiếp tục làm nhân bánh thịt

nướng của cô.

Thật vất vả mới đến trạm, Hồ Nhất Hạ từ cửa xe

điện ngầm đi ra, trang phục và đạo cụ cả người đã

sớm thê thảm không nỡ nhìn. Vội vàng xử lý tóc,

tránh cho thật thành chuồng gà. Điều chỉnh hô hấp,

sau đó thuận một hơi, ngẩng đầu, nhìn về văn

phòng mục tiêu nơi xa.

Cao ốc cao vút trong mây, cửa thủy tinh khúc xạ ánh sáng gần

như ương ngạnh, sáng nay lúc cô còn vùi ở trong chăn,

Lãnh cô cô đã ngàn căn vạn dặn: tổng bộ Á Thái (tức là

vùng châu Á Thái Bình Dương) của 4S-ray sắp thành

truyền thuyết rồi, đến lúc đó cậu giúp mình lưu ý,

những cô gái nơi đó có phải đều thanh khiết, đều xinh

đẹp, có khí chất hay không?

Đêm qua Hồ Nhất Hạ gọi điện về nhà, lời lẽ của ba

bình thường, bảo cô cần phải về nhà, Hồ Nhất Hạ chỉ

nghiêm mặt, mượn danh nghĩa công ty lớn này cự

tuyệt: e"Ngày mai khuê nữ của ba phải đến Ngải Thế

Thụy tham gia đợt ra mắt cuối cùng, chờ con câu

một con rể tinh anh về cho ba!"

Nhớ năm đó ba Hồ dựa vào buôn lậu cải trắng

ở Hongkong để dựng nghiệp, nhưng kể từ sau khi bù cả

đống tiền lớn bán rau cải vào thị trường chứng khoán,

ba liền vung tuyệt bút lên, gia huấn của Hồ gia là:

không có văn hóa, thật là đáng sợ.

Bất đắc dĩ khuê nữ này học chành lợi hại,

nhưng không có một chút tế bào làm ăn, ba Hồ không

thể làm gì khác hơn ký thác hy vọng mong manh đến trên

người con rể tương lai. Hôm nay khuê nữ vừa nói như thế, lập

tức nói đến lời trong lòng, ba vui vẻ, bên tai Hồ

Nhất Hạ cũng tạm thanh tỉnh, nhưng vừa cúp điện

thoại, trong nháy mắt ngã vào thế giới không tiếng

động, cô đột nhiên cũng có chút phiền muộn.

Hứa Phương Chu, ngàn vạn đừng bởi vì anh ở công ty

chi nhánh Hoa Nam, em tới tổng bộ Á Thái, liền

hiểu lầm em muốn xây dựng quan hệ với anh. Em tới nơi

này chỉ là vì chiếu sáng tỏa nhiệt thuận tiện

tiềm kiếm người tốt, anh ngàn vạn đừng hiểu lầm,

ngàn vạn!

Khách qua đường vội vã, Hồ Nhất Hạ dừng chân

chốc lát ở đường sắt, ngẩng đầu, ưỡn ngực, đi.

Tiến vào đại sảnh, hơi thở tinh anh đập vào

mặt, dính vào phía sau cái mông Hứa Phương Chu làm cái

đuôi nhiều năm như vậy, lợi


Old school Easter eggs.