
âm trầm, giọng nói cũng không mặn không nhạt: "Tôi mới
vừa bắt được tên cướp kia, giày cao gót của cô
liền bay tới."
Anh ta nhìn chăm chú khiến cả người cô không thoải
mái, Hồ Nhất Hạ thật muốn nói cho anh biết, anh
đừng uổng phí sức lực, cánh mắt của anh giết tôi không
chết. Khổ nổi lỗi tại chính mình nên không thể
làm khó dễ, chỉ đành phải im miệng không nói.
Người mất của là lúng túng nhất, người nào muốn
bị cướp túi, còn bị cô gái trẻ tuổi như vậy nhảy ra
giải cứu, "Tiền y phục của ngài. . . Để
tôi đền."
Người đàn ông cũng không có khách khí, lúc này
lấy tờ giấy, viết số lượng lên. Hồ Nhất Hạ còn chưa
có náo hiểu anh nghĩ làm cái gì, đã bị anh chộp điện
thoại di động. Anh cầm điện thoại di động của cô bấm
số điện thoại, cô cũng không có kháng nghị, chỉ
chú ý nhìn ngón tay anh. Trong lòng than thở:
chậc chậc, đốt ngón tay thon dài.
Điện thoại trong túi người đàn ông vang lên, anh
tựa hồ cười,đường cong không rõ ràng, đồng thời thu
lại nụ cười, tờ giấy kể cả điện thoại di động, đều
nhét vào trong tay Hồ Nhất Hạ.
Hồ Nhất Hạ lập tức phàn nàn nâng mặt: thì ra
anh ta chuẩn bị bắt cô đền tiền.
Người đàn ông liếc cô một cái, mặt mày dần
dần cong lên, cất giấu nụ cười chỉ tốt ở bề
ngoài. Cũng không lên tiếng nữa, cứ như vậy quay
đầu đi.
Người này thật là cổ quái, bắp thịt ở bộ mặt mắc
chứng cứng ngắc?Toàn bộ vẻ mặt giấu ở trong đôi mắt
sáng, có mệt chay không? Hồ Nhất Hạ thầm nghĩ,
ánh mắt từ trên lưng canh rút về, mở tờ giấy,
nhìn thấy chuỗi số lẻ kia, trong lòng liền bị
kéo: người tốt!
Cho là mình nhìn lầm, lại đếm chuỗi số lẻ một lần
nữa.
Trái tim Hồ Nhất Hạ lại bị kéo lần nữa, "Có thể
mặc y phục mấy vạn đồng ra ngoài, thật không dễ
dàng."
Cô tự lẩm bẩm, tự nhận đã giảm âm lượng xuống đến
thấp nhất, người đàn ông lại tựa như nghe thấy,
chân bỗng nhiên dừng lại, hù dọa Hồ Nhất Hạ vội vàng
im tiếng.
Cũng may anh ta chỉ ngừng nửa giây, Hồ Nhất Hạ
đưa mắt nhìn bóng dáng anh biến mất ở trong tiếng than
thở của đám người vây xem, cắn môi thật chặt, cũng không
dám lên tiếng.
****
Thấy việc nghĩa hăng hái làm quả thật có thể
mang đến may mắn? Hay hôm nay là ngày tốt, mọi
chuyện đều tốt?
Lần phỏng vấn cuối cùng thuận lợi khiến Hồ Nhất
Hạ cảm thấy tà môn, cô ngồi ngay ngắn ở đó, vị
trí chính giữa bàn phỏng vấn trống không, trên bảng
tên viết ba chữ "Chiêm Diệc Dương": người phỏng vấn
chính vắng mặt.
Hồ Nhất Hạ nghiêm túc ra hình ra dáng, hai người
trợ thủ cũng đều rất hiền hoà, không khí rất
tốt, dung hòa hơn nhiều so với những người gây khó
khăn eở mấy vòng phỏng vấn trước. Cô cảm thấy có hy
vọng, vừa ra phòng phỏng vấn liền vội vã gởi tin
nhắn cho Lãnh Tĩnh.
Vào thang máy, soi rõ mặt mày hớn hở của cô
trên vách tường thang máy.
Cửa thang máy bên này mới vừa đóng, khuôn mặt
tươi cười của cô vừa biến mất ở khe cửa, vừa gặp lúc
này, cửa thang máy xéo đối diện mở ra, gương mặt
đàn ông lạnh lùng giận tái đi bước ra ngoài.
Đội ngũ phỏng vấn vẫn còn đang kéo dài, mặt
anh không thay đổi đi qua từ một bên, trực tiếp
vào phòng phỏng vấn.
Áp buất thấp vẫn kéo dài đến đây, hai người
trợ thủ thấy anh, lập tức tới đón: "Ngài tới
rồi."
Bởi vì là vòng phỏng vấn cuối cùng, sắc mặt anh
không tốt, người dự thi càng khẩn trương, hai phe
cũng không lên tiếng nữa, chỉ có tiếng bước chân
của anh, thật rõ ràng.
"Còn bao nhiêu?"
Trợ thủ nghe vậy, vội đưa lý lịch sơ lược đã sàng
chọn tốt cho anh: "Chỉ mấy người này."
Anh mới vừa qua loa lật thử lý lịch sơ lược
đầu tiên, đã sửng sốt.
Trong đầu nhất thời thoáng qua vô số hình ảnh xấu
hổ. Tay mau hơn đầu óc một bước, lập tức lật
trở về tờ thứ nhất, nhìn kỹ tấm hình.
Sau đó ánh mắt chuyển tới tên họ.
Hồ Nhất Hạ? Tại sao không phải Hồ Diệc Hạ?
Bởi vì tên quen thuộc, sắc mặt anh cứng đờ, vì
hành vi làm người ta giận sôi của cô gái lúc sáng,
sắc mặt của anh cứng đờ hơn nữa. Trong đầu
liền toát ra một thanh âm tà ác:
Hồ Nhất Hạ, sau này chúng ta còn gặp lại. . . Bận rộn một tuần.
Hồ Nhất Hạ quanh đi quẩn lại trong những công việc bị
nhiều người tranh đoạt, ứng phó mệt mỏi, Lãnh Tĩnh
cũng vì chủ quản mới vừa đi vào thời kỳ mãn kinh của cô
mà bận rộn bể đầu sứt trán. Thật vất vả đến hai ngày
nghỉ, hai cô gái liền hẹn đến karaoke ca giải stress.
Lúc đại học, người Hoa trong trường không ít, những
người khác đều hăm chỉ khắc khổ, chỉ có hai cô gái
này không làm việc đàng hoàng, chơi chung tạo nên
cách mạng hữu nghị, ở chung chỗ liền luôn làm ầm
ĩ, cho tới điện thoại di động của Hồ Nhất Hạ vang
lên thì cô sớm hát đến cổ họng khàn rồi.
Nhớ năm đó cô ở Thâm Quyến lâu nên nói tiếng phổ
thông còn chưa tốt, cứ thế bị Lãnh Tĩnh dạy lại cách
phát âm chuẩn, nào ngờ uốn nắn quá tay, hôm nay Hồ
Nhất Hạ hát bài ca Quảng Đông, nghe thật khó chịu.
Điện thoại di động vang lên mấy lần Hồ Nhất
Hạ mới nghe, vội vứt microphone cho Lãnh Tĩnh, từ
trong túi móc điện thoại di động, lúc vội vàng không
quên nhắc nhở: "Tôi còn chưa hát xong, chờ
tôi ra khỏi phòng ca lại nói."
Lãnh Tĩnh liên tục gật đầu, chờ sao chờ