Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324123

Bình chọn: 10.00/10/412 lượt.

ý nguyện, sau khoảnh khắc dịu dàng đó, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh sáng ôn nhu trong mắt chỉ lướt qua trong tích tắc. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Địch Mặc chẳng những không hôn thì thôi còn trực tiếp đem hoa đẩy vào ngực anh.

"Tôi vừa nói gọi điện cho anh rồi, hợp đồng đều đã thảo xong nhưng để quên trong phòng họp rồi. Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi lập tức quay lại ngay".

Nói xong, quay người đi nhanh vào chiếc thang máy mới dừng lại.

Bầu không khí lãng mạn cứ thế biến mất tăm. Đối diện với Địch Mặc bây giờ chỉ là cánh cửa lạnh tanh của thang máy. Trước ngực anh là đóa hoa tươi, cực kỳ giống người đàn ông đau khổ đáng thương bị từ chối.

Tên đưa hoa còn chưa đi nhìn Địch Mặc một cái, đồng cảm thở dài, trước khi đi còn không quên vỗ vỗ vai an ủi, "Người anh em, nén bi thương".

Này tên đưa hoa kia, mi than thở cái gì? Nên thở dài là tôi đây này ---- đáng tiếc Địch Mặc không có thời gian thở dài, anh thậm chí cũng không có thời gian giải thích, vừa mới mở miệng, "Cô ấy chỉ là lên lầu lấy đồ để quên thôi, không phải từ chối tôi. Hơn nữa, tôi đây không phải là tỏ tình" - Nói một câu như vậy, nghiêng đầu nhìn qua, người đưa hoa đi đâu mất tiêu từ đời nào rồi.

Buồn bực thảm hại, Địch Mặc tự nói với mình, 'Không sao hết, bực tức nhỏ này sẽ nhanh chóng qua đi, người phụ nữ kia sẽ kéo anh, ôm hoa đi ăn tiệc lớn ........'

Ngay lúc tâm trạng vừa tốt lên, Địch Mặc nhận điện thoại của Hàn Thiên Thiên, anh mở miệng độc ác nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, "Bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng phải làm, cô muốn làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi đây sẽ cực kỳ tốt tính đi tới bữa tiệc sinh nhật của dì nói nhăng nói cuội sau khi uống rượu, nói chuyện cô cùng với ông chú 40 tuổi ở chỗ 'Đàn ông gặp mặt chuyện này cũng nói tới'"

"Cút ngay! Anh ấy rõ ràng chỉ có 39 tuổi rưỡi!"

"A.....? Thật không? Vậy cô có để ý nếu tôi tới dự tiệc dì lôi anh ta theo không? Sẳn tiện nói với dì, tôi chỉ là người giả mạo, người thật việc thật mới là anh ta? Không biết người 39 tuổi rưỡi kia có dám gọi dì một tiếng 'mẹ vợ' không há!"

".........."

".........."

Hàn Thiên Thiên 'bụp' một cái cúp điện thoại. Nghe tiếng kêu tít tít từ đầu dây bên kia, Địch Mặc khẽ cười.

***

Tâm tình tốt của Địch Mặc tuyệt đối không ngờ được, tâm trạng tốt của mình cứ vậy mà trôi qua từng phút từng giây trong đợi chờ và dần dần biến mất không còn một chút nào ----

Địch Mặc đứng buồn bực trước cửa thang máy n lần, nhìn đồng hồ n lượt. Rốt cuộc tới lần xem đồng hồ thứ n+1 mới phát hiện, thì ra thời gian vậy mà thấm thoát trôi qua, hơn mười phút đằng đẵng.

Một anh chàng đẹp trai và một bó hoa thế là bị lãng quên ở tầng một, một chút này là mười phút. Anh chàng đẹp trai có thể chịu đựng nhưng mà hoa không thể đợi được. Cuộc gọi hối thúc vừa mới bắt đầu, chuông reng hồi lâu mà không có người trả lời máy. Phía bên này Địch Mặc nhà ta đợi chờ thê thảm đáng thương mà bên kia lại vô cùng náo nhiệt, giống như bữa tiệc khai trương của công ty.

Vừa hỏi tới, quả nhiên, "Bọn họ nhờ bên nhà ăn mang thức ăn tới công ty làm tiệc buffet. Đồng nghiệp đều có mặt đông đủ, tổng giám đốc muốn tôi ở lại với họ để làm quen người lẫn hoàn cảnh mới".

"Tôi quan trọng hay đồng nghiệp quan trọng?"

"Đồng nghiệp"

-_-# "Là cô hẹn tôi trước"

"Công việc vẫn là quan trọng".

-_-# "Đây là lần thứ mấy cô cho tôi leo cây rồi?"

"Lần đầu tiên"

-_-### "LẦN --- THỨ ---- HAI!"

"Cùng lắm thì tối nay tôi nấu cơm cho anh để chịu lỗi!"

Giọng điệu này miễn cưỡng có thể coi như làm nũng, kiêu ngạo nhưng mang theo chút nịnh nọt, Địch Mặc nghĩ nghĩ ----

^v^ "Được"

Địch Mặc cúp điện thoại, ôm hoa đi ra cửa, vừa ra tới đầu đường bỗng nhiên dừng bước. Không phải vì ánh mắt mọi người chung quanh nhìn cậu như đang tìm tòi chọc giận mà đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện, phải tranh thủ hưởng chút lợi ích từ việc nấu ăn của người phụ nữ kia, đương nhiên được hưởng càng nhanh càng tốt rồi, anh có vẻ không thể đợi tới buổi tối nổi đây.

Năm phút đồng hồ sau ------

Đói bụng, mặt mày méo xẹo trong bãi đỗ xe tìm xe. Đầu tiên nhìn thấy chiếc xe nhỏ của mình; lần thứ hai nhìn lại thấy người kia đang đứng tạo dáng bên xe.

Người nào đó cũng thấy cô, khẽ cười.

"Sao anh còn chưa về? Làm gì mà anh còn ở đây?" - Lãnh Tĩnh lúng ta lúng túng nhìn người đàn ông có-mặt-mọi-lúc-mọi-nơi trước mắt này.

Địch Mặc cầm lấy túi xách của cô, "Không phải cô ăn tiệc với mọi người sao? Nhanh vậy mà trở ra rồi?" - Ngoài miệng thì ngạc nhiên nhưng biểu tình dường như đã đoán trước được.

"Đừng nói nữa, ông chủ lớn của tôi thật sự là lúc mưa lúc nắng, nghe nói tiệc buffet lần này là ông ta đã dặn dò mấy ngày trước rồi, nói là an ủi mọi người. Kết quả là mới vừa rồi nhận điện thoại xong, kêu mấy giám đốc tới gặp nhà thiết kế đứng đầu, rượu cùng với thức ăn toàn bộ gửi trả về, người cũng biến mất không còn một bóng, ăn cái gì mà ăn? Haiz......."

Địch Mặc vỗ vai cô an ủi, "Tính tình của đám người xuất sắc đa số đều hơi quái dị hoặc tính cách bị khiếm khuyết. Đi! Về nhà ăn cơm thôi!"

"Thôi tìm nhà hàng ăn đi"

Hiện tại Lãnh Tĩnh chỉ muốn