Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324860

Bình chọn: 8.00/10/486 lượt.

hình cao lớn của Hạ Vệ Thần cứng đờ lại, theo tiềm thức nhìn về phía Diệp Vân Sơ, nhưng đáp lại lại là ánh mắt đầy trào phúng của nàng, hắn nhíu mày, vẻ mặt bất động đẩy Diệp Vân Tuyết ra, nói:

- Nàng không ở trong phòng mà chạy ra đây làm gì?

Lời nói lạnh băng của Hạ Vệ Thần như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người Diệp Vân Tuyết, trong nháy mắt đông cứng lại, bất an trong lòng nàng ta liền biến thành hoảng hốt lo sợ, nàng ta vốn đang khóc thút thít giờ này biến thành vẻ mặt khó coi không chịu được, thậm chí thiếu chút nữa thì quên diễn trò, qua một lúc lâu, nàng ta mới cười miễn cưỡng, vẫn điềm đạm đáng yêu, dịu dàng nói:

- Thần, thiếp rất lo lắng cho chàng, nghe nói chàng hồi phủ, nhất thời nóng vội mới...

Nói tới đây, Diệp Vân Tuyết giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì, sợ hãi gục đầu xuống, có điều lúc cúi xuống, thần sắc điềm đạm đáng yêu trong mắt dĩ nhiên không còn nữa, thay thế bằng sự đố kỵ ghen ghét nồng đậm.

- Được rồi, nàng về phòng trước đi!

Hạ Vệ Thần không kiên nhẫn, đã biết hết sự thật, hắn đã mất hết kiên nhẫn với Diệp Vân Tuyết, hắn vốn là kẻ yêu hận rõ ràng, huống hồ lúc trước Diệp Vân Tuyết vì tranh thủ tình cảm mà bức ép Diệp Vân Sơ rời đi, nàng ta từng mê hoặc, dối gạt hắn nhiều lần, khiến hắn hiểu lầm, tin nàng ta mới là người lúc trước ở sau núi chùa An Quốc, thiếu chút nữa thì đánh mất Sơ nhi. Nhớ lại từng hành động của Diệp Vân Tuyết, lòng hắn không nhịn được mà căm ghét.

- Thần...

Diệp Vân Tuyết đẫm lệ nhìn Hạ Vệ Thần, nàng ta vất vả lắm mới đợi được hắn trở về, sao nàng ta cam tâm rời đi như thế? Không, nàng ta tuyệt đối không chắp tay dâng nam nhân này cho Diệp Vân Sơ, tuyệt đối không! Nghĩ vậy, Diệp Vân Tuyết kìm chế hận ý và không cam lòng, ánh mắt xoay chuyển, bỗng nhiên dừng trên người Diệp Vân Sơ đang đứng một bên, giọng điệu giống như cực kỳ kinh ngạc và vui mừng, nói:

- Vân Sơ? Sao tỷ lại tới đây? Muội rất nhớ tỷ...

(Ọe tiếp!!!)

Nói xong định nhào về phía Diệp Vân Sơ, có điều nàng ta vừa cử động, tay lại bị bóp chặt tới mức tê dại.

- Ngươi muốn làm gì?

Giọng nói Hạ Vệ Thần lạnh lẽo u ám, lạnh giọng quát to. Vì lúc trước xảy ra quá nhiều chuyện, thai nhi trong bụng Diệp Vân Sơ cũng không ổn định, hắn tuyệt đối không thể để Diệp Vân Sơ và đứa con của hắn xảy ra biến cố gì, cũng tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng dù chỉ là một sợi tóc.

- Thiếp, Thần, thiếp, thiếp không phải...

Bị Hạ Vệ Thần lớn tiếng quát, trong lòng Diệp Vân Sơ nhất thời hoảng sợ, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên sợ hãi tới tái nhợt. Đúng là nàng ta định cố ý đẩy ngã DiệpVân Tuyết, nhưng thật không ngờ, nàng ta còn chưa kịp hành động, Hạ Vệ Thần đã ra tay ngăn cản. -Hừ!

Hạ Vệ Thần hừ nhẹ một tiên, bỗng buông tay ra, Diệp Vân Tuyết lảo đảo một cái, ngã ngồi xuống đất, nàng ta hoảng sợ nhìn Hạ Vệ Thần, khẽ

giọng khóc, vẻ mặt lúc đó cực kỳ tủi thân, nhưng trong lòng sớm đã bùng

lên ngọn lửa đố kỵ hừng hực.

-Thần, rốt cuộc thiếp đã làm sai chuyện gì? Sao chàng có thể đối xử

với thiếp như vậy………. (“Seo chèng cóa thỉa đoái xỉ với thíp như vẹy”……,

ọe…….)

Diệp Vân Tuyết ấm ức lên án, bỗng quay đầu về phía Diệp Vân Sơ, khóc nói:

-Vân Sơ, muội đối với tỷ thật sự không có ác ý, tuy rằng, tuy rằng

muội từng làm một số ít chuyện có lỗi với tỷ, nhưng, nhưng giờ muội thật sự hối hận, muội hối hận vì lúc trước không nên đối xử với tỷ như vậy,

xin tỷ, xin tỷ đừng trả thù muội, muội không thể mất đi Thần, muội cầu

xin tỷ, cầu xin tỷ nói sự thật ra……..

Sự thật? Nghe Diệp Vân Tuyết nói xong, Diệp Vân Sơ nao nao, đã vậy

tiện đà làm sáng tỏ mọi chuyện, nàng liếc mắt nhìn Hạ Vệ Thần một cái,

Hạ Vệ Thần bị Diệp Vân Sơ nhìn tới mức gương mặt tuấn tú đỏ lên, mất tự

nhiên g

Diệp Vân Sơ cười mỉa, chuyển ánh mắt dừng trên người Diệp Vân Tuyết một lần nữa, cười lạnh, nói:

-Sự thật à? Không biết là công chúa Vân Tuyết muốn Vân Sơ nói ra sự

thật gì? Nghĩ là vẫn có thể nói rằng đêm đó Vân Sơ và Thất ca làm chuyện trời không dung đất chẳng tha đó sao?

Nhiều ngày không gặp, tính tình Diệp Vân Tuyết vẫn đê tiện y hệt như

xưa, nàng ta muốn làm gì? Định hắt nước bẩn lên người nàng sao? Chỉ tiếc nàng ta lầm rồi! Nay Diệp Vân Sơ đã mất đi tất cả, sao lại có thể để

nàng ta vu cáo hãm hại được nữa? Tuy rằng nàng không biết vì sao Hạ Vệ

Thần biết nàng mới là người ở chùa An Quốc lúc trước, nhưng nàng biết,

Hạ Vệ Thần tất nhiên đã biết rõ nên mấy ngày nay mới tìm mọi cách che

chở, bảo vệ, thậm chí liều lĩnh giữ nàng ở bên cạnh.

Nàng cũng không thích việc mình có được trái tim Hạ Vệ Thần, cũng

không muốn tình yêu của hắn, nhưng đối với Diệp Vân Tuyết, kẻ đã sát hại mẫu thân và muội muội của nàng, nàng tuyệt đối không mềm mỏng nữa, lại

càng không giống như xưa, cố gắng nén giận, để nàng ta áp đặt!

-Ngươi………

Diệp Vân Tuyết nghe Diệp Vân Sơ nói xong mặt liền biến sắc, nàng ta

thật không ngờ điều mình toan tính lại bị Diệp Vân Sơ coi như không,

nàng ta lặng lẽ nhìn về phía Hạ Vệ Thần, hy vọng thấy trên khuôn mặt hắn là sự phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy, lòng nàng ta lại hoàn toàn đông

cứn


Polly po-cket