Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323354

Bình chọn: 7.5.00/10/335 lượt.

n hạ không phế bỏ tước vị Vương phi của Vân Sơ,

mà nếu Vân Sơ không có tước vị Vương phi này, chỉ cần Vẫn còn An Khánh,

thì Vân Sơ vẫn là công chúa An Khánh, chỉ cần An Khánh còn tồn tại thì

vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!

Giọng nói Diệp Vân Sơ trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại rất rõ ràng.

Mặc dù nàng thay thế người khác để gả đến đây nhưng cũng là công chúa

của một nước, cho dù Hạ Vệ Thần có chán ghét nàng thì hiện tại cũng phải kiêng nể mấy phần, người bên cạnh đừng có chuyện nghĩ nàng là quả hồng

mèm, tùy tiện nắm lấy!

Nàng kia bị Diệp Vân Sơ nhìn đến kinh hãi, nhưng ngay sau đó cúi đầu

xuống, không nói lời nào, vội vã rời đi. Nhưng trước khi đi. Trong ánh

mắt chứa oán hận, không cam lòng không diễn tả được.

Lưu lạc trong lãnh uyển đều là những người phạm lỗi bên cạnh Hạ Vệ

Thần, thị thiếp bị đuổi vào lãnh uyển, mặc dù Hạ Vệ Thần không thèm quan tâm nhưng ở trong lãnh uyển vẫn lục đục với nhau, hiển nhiên Hạ Vệ Thần đã sớm biết từ trước người ở đây sẽ không yên phận nên mới cố ý để Tiểu Châu đến đây khích bác, làm cho nàng bị những người khác ở trong lãnh

uyển ghen ghét, căm hận.

Diệp Vân Sơ nhìn nàng kia rời đi, một lúc lâu sau mới chạm rãi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn Tiểu Châu, nhẹ giọng nói:

-Tiểu Châu, người là nô tài, nên an phận nô tài, một mình quạt gió

thổi lửa, châm ngòi ly gián, ngươi có biết tội của ngươi không?

Tiểu Châu hơi ngẩn ra, dung nhan thanh tú biến sắc trong nháy mắt,

nàng ta không nghĩ tới Diệp Vân Sơ lại có thể dễ dàng nhìn ra dụng ý của nàng ta, trong lòng cả kinh, cúi đầu nói:

-Vương phi nương nương, nô tỳ nhất thời nhanh miệng, mong Vương phi nương nương thứ tội!

Diệp Vân Sơ khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

-Ta cũng không muốn làm khó ngươi, ngươi nên đi đi!

Nàng biết Tiểu Châu cũng là bị sai khiến, nàng cũng không muốn trách

phạt nàng ta, nhưng con cờ như vậy cũng không thể giữ lại bên mình,

huống hồ đã có Thu Tứ bên cạnh nàng là đủ rồi.

Tiểu Châu nghe vậy sắc mặt biến đổi khủng khiếp, chỉ thấy “phịch” một tiếng, nàng ta quỳ trên mặt đất, thất kinh nói:

-Nương nương, nô tỳ biết sai rồi, xin nương nương đừng đuổi nô tỳ, nô tỳ đã là người của nương nương, nếu nương nương thật sự đuổi nô tỳ đi,

nô tỳ không biết đi đâu nữa!

Diệp Vân Sơ không vì Tiểu Châu khẩn cầu mà mềm lòng, nàng chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói:

-Ngươi từ nơi nào thì trở về nơi đấy, ngươi chỉ cần biết là ta để ngươi về, cứ tin là chủ nhân ngươi sẽ không làm khó ngươi!

-Thật không? Diệp Vân Sơ, nhưng ngươi nhầm rồi! Bổn Vương cũng không có trái tim nhân từ vậy đâu!

Lời của Diệp Vân Sơ vừa dứt thì nghe thấy một tiếng cười lạnh:

-Nô tài vô dụng như vậy, Bổn Vương giữ lại để làm gì? Người đâu, gọi

toàn bộ người trong lãnh uyển tới đây cho Bổn Vương! Dám bất kính với

Vương phi, hôm nay Bổn Vương nhất định trị tội không tha!

Hạ Vệ Thần! Sao hắn lại tới đây? Lãnh cung, tên như ý nghĩa, chính là lãnh cung trong Vương phủ, nơi này là nơi Hạ Vệ Thần vứt bỏ thị thiếp,

cũng là chỗ hắn tuyệt đối không đặt chân vào.

Thấy Hạ Vệ Thần phô trương đến vậy, trong lòng Diệp Vân Sơ hơi kinh

hãi, nàng sớm biết Hạ Vệ Thần sẽ không để nàng sống dễ dàng nhưng lại

không nghĩ đến hắn lại vội vàng tự mình đến đây, tạo thêm nhiều kẻ địch

cho nàng.

Bất kính với Vương phi thì tuyệt đối không tha thứ sao? Diệp Vân Sơ

nhếch mép nở nụ cười khổ, nàng cũng không ngốc mà tưởng rằng Hạ Vệ Thần

có ý tốt giúp nàng, trong lòng Diệp Vân Sơ biết lần này Hạ Vệ Thần tới

đây là không có ý tốt, cũng mơ hồ đoán được mục đích của hắn, nhưng

không có cách nào ngăn cản.

-Làm sao? Vương phi, ngươi thấy Bổn Vương đang rất không vui sao? Sao không thỉnh an Bổn Vương?

Không đợi Diệp Vân Sơ suy nghĩ thêm, lời của Hạ Vệ Thần như băng đâm vào tai nàng.

Diệp Vân Sơ hồi phục lại tinh thần, phát hiện không biết từ bao giờ

mà trước cửa đã có đông nghịt người quỳ dưới đất, tất cả già trẻ lớn bé, lớn nhỏ, nô tỳ hạ nhân trong lãnh uyển, cả các thị thiếp đều đã trong

lãnh uyển. Mọi người đều cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất

lạnh lẽo.

Nhìn những hạ nhân và những thị thiếp có vẻ mặt oán hận nhìn thẳng

nàng, trong lòng Diệp Vân Sơ thấy thấp thỏm bất an nhưng chỉ hiện lên

trong nháy mắt, nàng chậm rãi tiến lên, cố tự trấn định, khom người cúi

chào Hạ Vệ Thần đang ở xa xa, nhẹ giọng nói:

-Vân Sơ tham kiến Nhị điện hạ.

-Hừ!

Hạ Vệ Thần lạnh lùng nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt

lạnh lùng lướt qua mọi người đang quỳ trên mặt đất, một lúc lâu sau thấy hắn lạnh giọng quát:

-Cẩu nô tài các ngươi có biết tội không?

Mọi người bị Hạ Vệ Thần mắng mà không biết lý do, trong lòng mơ hồ

không biết làm sao, nhưng thấy vẻ mặt Hạ Vệ Thần nổi giận, trong lòng sợ hãi, rối rít khấu đầu nói:

-Điện hạ bớt giận, nô tài biết tội.

Hạ Vệ Thần hừ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm xuống, lạnh lùng nói:

-Vương phi ở lãnh uyển, các ngươi dám coi thường, đó là tội chết, Bổn Vương nhân từ chỉ phạt các ngươi mỗi người bị vả miệng một trăm cái,

các ngươi có nghe không?

-Nô tài tuân lệnh!

Mọi người có dám nói không?


Polaroid