
hắn đi Anh quốc, cô cũng không nhớ hắn như vậy, không biết lúc này mình vì sao lại nhớ hắn, hi vọng hắn
lập tức xuất hiện trước mắt cô
Dường như có chuyện gì đó khiến cô đứng ngồi không yên, giống như cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc?”
Thư ký khẽ gọi mấy tiếng, khiến Lan Hâm Ân hoàn hồn, ngước mắt nhìn thư ký, cô lập tức nói - “Bảo tài xế lái xe ra ngoài, tôi muốn tới sân bay
ngay.”
Cô không biết chuyến bay của hắn cất cánh lúc mấy giờ, nhưng… coi như là thử vận may của cô đi.
Cô muốn nói cho hắn biết, cô chưa thể nghĩ ra đáp án của mình, không biết
hắn có nguyện ý cho cô thêm chút thời gian suy nghĩ thật kỹ hay không.
Cô còn muốn nói cho hắn biết, thật ra cô cũng không hận hắn, cũng không
ghét hắn, cô chỉ là rất khó mở miệng nói cho hắn biết, cô đã sớm tha thứ hắn.
Song, ở sân bay đang đợi cô lại là một tai nạn máy bay.
Quả cầu lửa nổ tung trong phút chốc làm đóng băng máu cô, khiến cô không
kịp chuẩn bị đã ngã xuống đất, bên tai chỉ còn những tiếng ồn ào ong ong tác động, còn cả tiếng trái tim vỡ nát. . . . . Giải mộng
“Mẹ. . . . . “
“A — —”
Lan Hâm Ân bất ngờ mở to mắt, tỉnh dậy từ trong mộng, toàn thân cô thấm đẫm mồ hôi lạnh đến run, hai tròng mắt vô thần nhìn thẳng trần nhà với
trang trí quen thuộc trong phòng.
“Tiểu Phần?” - Giọng cô run run.
Cô không dám gọi quá lớn tiếng, sợ một khi quá lớn tiếng, sẽ phát hiện bản thân giờ mới thực đặt mình vào mộng cảnh.
Cô thấy cảnh tai nạn máy bay, cô biết bọn họ ngồi trên chiếc máy bay tử
vong kia, cô biết rõ rành rành sẽ xảy ra chuyện nhưng đến cuối cùng cô
mới nghĩ tới thì đã không kịp nữa. Cô còn chưa kịp nói cho bọn họ thì
bọn họ đã ngồi lên chuyến bay kia rồi.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao
mẹ lại chảy nhiều mồ hôi vậy?” - Chung Ly Phần cầm giấy đến nhẹ nhàng
lau mồ hôi lạnh cùng nước mắt chảy xuống cho cô. – “Có phải mẹ gặp ác
mộng không?”
“Ác mộng?” - Lan Hâm Ân mở to mắt, trong giọng nói là e sợ và không dám chắc nói không lên lời.
Cô gặp ác mộng? Rốt cuộc đâu là ác mộng? Là ở đây hay là vừa rồi? Cô cũng không rõ ràng nữa rồi.
“Thế nào rồi?” - Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lan Hâm Ân dè dặt cẩn trọng ngước mắt lên nhìn người con trai cao lớn anh tuấn bên cạnh cô.
“Minh Khiết?” - Cô không xác định được có phải hắn hay không.
Cô rất muốn dơ tay chạm vào mặt hắn, nhưng lại sợ khi chạm vào được rồi hắn sẽ như bọt biển tan biến mất không còn gì nữa.
Cô cực kỳ sợ cảm giác đó!
“Em gặp ác mộng gì mà khiến cho cô gái không sợ trời không sợ đất hôm nay
bị dọa thành như thế?” - Chung Ly Minh Khiết cười, dịu dàng kéo cô vào
trong lòng.
Lan Hâm Ân nghe tiếng trống ngực của hắn, cảm giác cơ thể ấm áp của hắn từ từ sưởi ấm hai gò mà từ trước tới giờ luôn lạnh
lẽo của cô, đôi tay cùng lồng ngực, cảm giác trống ngực hắn đều đặn chậm rãi an ủi sự sợ hãi của cô, lòng cô cuối cùng cũng được yên ổn. – “Em
mơ thấy tan nạn máy bay, em lại không ngăn cản được.”
May mắn đó chỉ là mộng.
“Em. . . . . .” - Chung Ly Minh Khiết đột nhiên cất tiếng cười to.
“Sao, làm sao vậy?” - Cô nói sai sao?
Chung Ly Minh Khiết cười ra nước mắt, nhưng khóe mắt, khóe môi lại là sự thỏa mãn vô cùng.
“Rốt cuộc thế nào?”
Lan Hâm Ân cảm giác là lạ chỗ nào đó, nhưng cô mới dậy còn chưa tỉnh táo, cô không rõ rốt cuộc có vấn đề chỗ nào.
“Em ngủ đến mơ hồ luôn rồi sao? Khi đó…”
* * *
“Khônggggg….”
Tiếng kêu thê lương đến chói tai vang lên như muốn xe toạc bầu trời… đến nỗi
khiến cho mọi người tuy đang ở đại sảnh sân bay ồn ào nhưng vẫn phải ngó nhìn qua.
Tại sao có thể như vậy?
Cô không muốn như thế,cho tới tận bây giờ… thật lòng cô không muốn như thế… mà cả “vở kịch” này lại là do cô làm ‘đạo diễn’.
Vì sao cô không cách nào làm ngơ? Vì sao cô không cách nào đối mặt với
tình cảm của mình? Cô biết rõ, chỉ cần cô vươn tay ra là có thể giữ chặt hắn… chỉ cần cô gọi tên hắn, hắn sẽ có mặt ngay bên cạnh cô. Thế nhưng
tại sao… tại sao tay cô đã không duỗi nổi mà ngay cả tiếng gọi cô cũng
không phát ra được?
Vì sao cái ‘tiết mục’ phải trơ mắt nhìn người xa cách tận chân trời này lại diễn ra trước mắt cô?
Cái tình tiết cũ rích nhàm chán này sao lại tàn nhẫn xảy ra với cô nhu thế? Cô chỉ là không nói lên lời mà thôi, cần gì phải đối xử với cô như thế
chứ?
Tuy là cô chưa từng nói ra, nhưng điều đó không có nghĩa là
cô không thích hắn. Chỉ cần có thể cùng hắn sống dưới bầu trời này là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Vì sao ngay cả hạnh phúc nhỏ nhoi này mà
ông trời cũng keo kiệt với cô như thế chứ?
Đứa con trai cô chưa
từng hòa nhã - cô không phải không thích thằng bé, cô chỉ là chột dạ. Cô chư từng tự tay dẫn dắt thằng bé nhìn đến thế giới này… thế nên cô hổ
thẹn, không dám cho con biết thân phận thật của cô.
Hãy cho cô
một cơ hội nữa, để cô có thể làm lại từ đầu. Hãy cho cô một cơ hội bù
đắp, đừng để cô phải ôm hận cả đời… Cô không cần công việc này, trả
người cô yêu và con trai lại cho cô!
“Trả bọn họ lại cho tôi, cái gì tôi cũng không cần nữa…”
“Thật vậy sao?”
Lan Hâm Ân khó khăn ngẩng đầu, nhưng chỉ th