
Vương Tư Không trở về, ỷ vào cùng người hầu đã có chút giao tình, không đợi trình báo, nhưng đã vọt tới bên cạnh xe ngựa của thúc phụ: “Tam thúc, muội muội con không có đi tung tin đồn, nàng bị oan a.” Thanh âm kêu lên rất lớn, không biết Vương Tư Không có nghe thấy hay không, chỉ cần một phần vạn hắn nghe được, huynh muội mình còn có cơ hội chuyển cơ, chỉ thấy Vương Tư Không xốc màn xe lên, nhìn mình liếc mắt một cái rồi không để ý.
Vương Thắng An sợ Vương Tư Không còn chưa nghe thấy, lại lớn tiếng nói một câu, thị vệ ở một bên chờ xem ánh mắt của Vương Tư Không mà làm việc, thấy Vương Tư Không không có ý tứ kêu gặp Vương Thắng An, tự nhiên tiến lên đuổi Vương Thắng An đi, Vương Thắng An chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Tư Không xuống xe vào phủ..
Thấy người mình biết, khi vào phủ lần trước, tiến lên hành lễ, cầu bọn họ cho mình đi vào gặp Vương Tư Không, nhưng người đó không để ý đến hắn, chỉ liếc hắn một cái, phất tay áo, quay đầu đi vào phủ, đợi cho tới đêm khuya, khách nhân cuối cùng tới phủ Vương Tư Không đã đi ra ngoài, cửa lớn bùm một tiếng đóng lại, Vương Thắng An chỉ đành thở dài một tiếng về nhà.
Mấy ngày liên tiếp, đều là như thế, rốt cục đến ngày thứ tư, có người lặng lẽ đi tới nói cho hắn: “Ngươi đừng cầu kiến nữa, chẳng lẽ trong lòng Tư Không đại nhân không rõ , những tin đồn này không phải do muội muội ngươi gây ra, chỉ là, bệ hạ vốn hay nổi nóng, huống hồ ngươi lại ở Kim gia mấy năm, cũng không phải chưa thấy qua công chúa, thấy nàng bị Kim gia đối đãi như vậy cũng không giúp đỡ, thậm chí nghe nói bởi vì ngươi, công chúa càng bị người ngược đãi, ngươi ngẫm lại đi, cho dù không có lời đồn đãi, cũng không thể đối tốt với ngươi, lời đồn đãi cung chỉ là cái cớ thôi, tóm lại ngươi còn chút sản nghiệp, thu xếp cùng muội muội ngươi sống tốt đi thôi, từ nay về sau ngươi không còn là người của Lang gia vương thị nữa.”
Vương Thắng An lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai không phải do lời đồn đại, chỉ là bởi vì Kim gia, oán hận với Kim gia càng ngày càng nhiều, nếu không phải nhà ngươi đòi vội vàng kết thân, ta cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này, vẫn hảo hảo làm quan, nói không chừng có thể cưới công chúa làm thê tử, (Muanho: anh nằm mơ giữa ban ngày…) khi đó ta thật khóai hoạt, mà không phải như hôm nay, như chó nhà có tang bình thường đi cầu người.
Oán hận với Kim gia càng sâu, làm sao có thể dung tha đứa nhỏ trong bụng Kim tiểu thư, chỉ khiến mình bị sỉ nhục thêm mà thôi. Ở nhà uống rượu cả đêm, phân phó gã sai vặt gọi thêm mấy tên lưu manh, đi Kim gia tìm Kim tiểu thư.
Lúc này lại nghe Kim lão gia nhắc tới chuyện hắn đã làm con rể Kim gia vài năm, Vương Thắng An càng hận, một bước tiến lên đẩy mạnh Kim lão gia một cái, nghiến răng nói: “Lão già, nếu không phải ngươi muốn đem tiện nhân kia cho ta, hiện giờ ta đường đường làm quan rồi, làm sao không thú được tiểu thư nhà giàu nhà cao cửa rộng cơ chứ, ngươi còn dám nói?”
Kim lão gia bị hắn đẩy, ngã xuống đất, lưng đập xuống đất, mặt và tay chân hướng lên trời, nghe Vương Thắng An nói mấy câu đó. Kim lão gia ho khù khụ, thiếu chút nữa muốn đứt hơi, Vương Thắng An còn muốn tiến lên đánh Kim lão gia nữa, chợt nghe thanh âm của Vương mụ: “Cô gia, dù cho tiểu thư không đúng, lão gia cũng chưa bao giờ không tốt với cô gia, cô gia sao có thể đối đãi với lão gia như vậy?”
Thấy trời sáng, Vương mụ liền đi ra ngòai tìm Kim lão gia lấy tiền, để đi mua thuốc bổ thân thể cho Kim tiểu thư, mới vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, sau đó lại thấy Vương Thắng An đẩy ngã Kim lão gia trên mặt đất, Vương mụ vốn là nhìn thấy chướng tai gai mắt, Vương Thắng An đâu còn là Vương Thắng An trước kia nữa, trong lòng nén giận giờ thì vuột ra khỏi miệng.
Vương Thắng An lúc này hận nhất là bị người khác nhắc đến hắn từng là con rể Kim gia, nghe Vương mụ nói như vậy, nhớ tới ngày trước ngược đãi Tiểu Viên, Vương mụ cũng góp phần lớn, lửa giận trong lòng lại bùng lên, không chờ Vương mụ nâng Kim lão gia dậy, tiến lên cho Vương mụ mấy cái bạt tai: “Lão tiện nhân, nếu không phải ngươi ở sau lưng xúi giục, không làm cho công chúa ăn nhiều đau khổ giày vò, những ngày sau này của ta sẽ tốt hơn một chút.”
Vương mụ cũng không yếu đuối như Kim lão gia, nàng ngang ngạnh cả đời, cao thấp Kim gia không ai dám đối nàng có ánh mắt khác lạ gì, tuy nói lúc có chuyện của Tiểu Viên nàng cũng quá kích động, rồi lại nghĩ tới Tiểu Viên bất quá cũng chỉ là nha hòan mất năm nghìn đồng tiền mua trở về, cái này cũng coi như vương pháp, cũng không ai có thể ngăn chủ nhân làm gì hạ nhân, nàng chỉ làm theo tâm ý của Kim tiểu thư thôi, lúc này bị Vương Thắng An đánh cho hai cái bạt tai, trong lòng giận dữ.
Giương mắt lên, liền nhìn thấy một cây côn tử, thuận tay cầm lấy đánh Vương Thắng An, “Họ Vương kia, đừng cho là ta sợ ngươi.” Nói xong, cây gậy cũng đã rơi xuống, Vương Thắng An không nghĩ tới nàng ta dám động thủ, người hắn đã bị trúng mấy cây gậy, ngẩng đầu nhìn mấy tên thuộc hạ hắn mang đến: “Có gì phải sợ, còn không mau đánh cho ta.”
Những người đó có ý nghĩ muốn ở phía sau chiếm chút tiện