
ời, ấm áp đến khiến người ta buồn ngủ.
Không biết đã trải qua
bao lâu, bởi vì cổ đau nhức, Tôn Đào Phi không thể không mở mắt ra, ngáp một
cái, xoa cái cổ đại khái là ngủ trẹo gân rồi. Tâm tình của cô không khỏi phiền
não không nói ra được.
“Chị Tôn, điện
thoại di động của chị kêu suốt.” Tiểu Lý cầm điện thoại vẫn đang kêu không ngừng,
đi chậm tới trước mặt Tôn Đào Phi đưa cho cô.
Lúc này Tôn Đào Phi mới
nhớ tới, vừa rồi hình như cô để quên điện thoại ở phòng nướng.
Nhấn nút trả lời một
cái, Tôn Đào Phi mới vừa đưa điện thoại lên, thanh âm vô cùng lo lắng của mẹ chồng
liền vội vàng truyền đến tới, “Phi Phi, con mau về nhà đi, Phi Viễn bị thương ở
trại lính.”
Nắm tay vịn cái ghế thật
chặt, tận lực thả lỏng cảm giác đau đớn, Tôn Đào Phi hít hai cái thật sâu, hạ
thấp giọng, tận lực để cho mình bình tĩnh hỏi, “Mẹ, anh ấy bị thương có nặng
không?”
Vương Cẩn Ngôn dừng một
chút, mang chút nhẹn ngào nói, “Mẹ cũng không biết rõ lắm, con mau về đây đi.”
Bỏ điện thoại trong tay
xuống, Vương Cẩn Ngôn nháy mắt chảy nước mắt ra, nhưng lại lộ ra nụ cười như tiểu
hồ ly. Đùa trêu chọc thằng nhóc đang chơi thật vui vẻ bên cạnh, Vương Cẩn Ngôn
ôm tiểu Bàn Đinh tự nhủ, “Bàn Đinh, có em trai em gái, con cao thích không?”
“A, a.” Tiểu tử a
a hai tiếng, coi như là trả lời vấn đề của bà nội, có em trai em gái, nó đương
nhiên là rất vui.
Bà đương nhiên là biết
con trai mình bị thương không phải quá nặng, hai đứa trẻ này rõ ràng đều có ý tứ
với đối phương, người làm mẹ như bà đương nhiên phải thức thời đẩy một cái, nếu
không cháu ngoan của bà phải chờ tới ngày tháng năm nào.
“Con lập tức trở
về, mẹ, mẹ đừng lo lắng quá.” Tắt điện thoại di động, Tôn Đào Phi chán chường
rũ tay xuống.
Nhanh chóng ổn định tâm
tình của mình, Tôn Đào Phi càng không ngừng tự nói với mình: “Tôn Đào Phi mày
không thể sợ.”
Vừa thấy được con dâu
mình trở lại, Vương Cẩn Ngôn lập tức đổi lại một bộ vẻ mặt đau khổ lo lắng
trùng trùng.
“Mẹ, đừng lo lắng,
Phi Viễn sẽ không có chuyện gì.” Rút một tờ khăn giấy đưa tới trong tay mẹ chồng,
Tôn Đào Phi tâm hoảng ý loạn miễn cưỡng an ủi.
Lau khô nước mắt, Vương
Cẩn Ngôn đưa tấm vé máy bay đã chuẩn bị tốt vào trong tay Tôn Đào Phi, “Phi
Phi, đây là vé máy bay đi thành W vào hai tiếng sau, con nhanh chóng lên phòng
dọn dẹp đồ đạc đi.”
Gật đầu một cái, Tôn
Đào Phi nhanh chóng chạy trở về phòng, không tới 20' liền thu thập xong ít đồ.
Bàn Đinh vừa thấy Tôn
Đào Phi giơ cái túi lên, liền quay thân thể nhỏ bé, thẳng nhào về phía cô. Lần
trước mẹ chính là mang thứ này, sau đó thật lâu nó cũng không gặp được mẹ, hiện
tại mẹ nhất định lại muốn rời đi, nó không muốn, nó muốn đi cùng mẹ.
“Mẹ, lần này con
mang Bàn Đinh cùng đi.”
Nhận lấy con từ trong
ngực mẹ chồng, Tôn Đào Phi hung hăng hôn hai cái, có thằng nhóc này đi cùng đối
với cô mà nói cũng là một loại gửi gắm tốt. Với lại, cảnh tượng con trai không
nhận mẹ lần trước, cô không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
“Nhưng...” Vương
Cẩn Ngôn có chút do dự không quyết, lần này con dâu đến trại lính, nếu như Bàn
Đinh ở đó, hai đứa chúng nó này làm sao tạo ra cháu của bà được.
“Mẹ, con sẽ chăm
sóc tốt cho Phi Viễn và Bàn Đinh, mẹ yên tâm.”
Vương Cẩn Ngôn thỏa hiệp
gật đầu, thái độ của con dâu kiên quyết, bà cũng không thể miễn cưỡng nữa,
không yên tâm giao phó nói, “Vậy con chú ý thân thể, không nên để mình quá mệt
mỏi.” Nói đôi câu với mẹ chồng, ôm con trong lòng, Tôn Đào Phi liền bước nhanh
như bay ra cửa.
Vừa xuống máy bay, thật
xa, Tôn Đào Phi đã nhìn thấy người trong trại lính tới đón cô.
Hai người trẻ tuổi kia
vừa đến trước mặt Tôn Đào Phi, cô đã bắt tay áo một người không thể chờ đợi hỏi
nói, “Thế nào? đoàn trưởng các em không sao chứ?”
“Chị dâu, đoàn
trưởng không bị thương nặng lắm đâu, chị yên tâm.”
Nghe vậy, lòng hoảng hốt
từ lúc biết được tin tức đến giờ của Tôn Đào Phi coi như từ từ an định xuống.
Bình tâm lại, Tôn Đào
Phi mới phát hiện, đôi mắt đen bóng của tiểu tử đang lấp lánh có thần nhìn chằm
chằm vào bộ quân trang màu xanh biếc.
Khoảnh khắc thấy Trình
Phi Viễn đang mỉm cười với mình, thần kinh căng thẳng của Tôn Đào Phi mới hoàn
tòan thả lỏng.
Ôm con, Tôn Đào Phi giống
như bãi bùn nhão nghiêng người dựa vào cạnh giường.
“Tên khốn kiếp
này.” Dựa theo hai cánh tay bị thạch cao cố định của Trình Phi Viễn, Tôn Đào
Phi đấm nhẹ một cái, nước mắt ào ào rơi thẳng xuống giống như dòng suối nhỏ.
“Mẹ!” Tiểu tử thấy
Tôn Đào Phi khóc, ủy khuất kêu một tiếng, chu miệng một bộ muốn khóc.
“Vợ, em đừng khóc
nha, em xem hiện tại anh không thể giúp em lau nha.” Trình Phi Viễn liếc mắt
hai cánh tay bó thạch cao của mình, trêu chọc nói.
Nếu như hiện tại tay hắn
còn lành lặn, Trình Phi Viễn chỉ muốn làm một chuyện, chính là ôm người phụ nữ
trước mặt - vợ của hắn thật chặt vào trong ngực, để bình ổn đủ loại cảm giác phức
tạp vừa chua vừa chát lại ngọt trong lòng mình.
Tôn Đào Phi trợn mắt
nhìn Trình Phi Viễn một cái, lau khô nước mắt, liếc nhìn bộ dạng ngu xuẩn hai
cánh tay bị băng bó treo l