
Nhìn bạn buồn bã ỉu xìu, cũng không chảy nước miếng với huấn luyện viên, có
phải trúng tà rồi không? Hay khi về nhà bị tiểu đệ đệ bắt nạt?” Chân
Chân bật cười, gật gù hả hê.
Bị nói trúng tâm sự, Nhược Hi đen mặt, vội vàng giải thích: “Mới không có.”
“Không có mới là lạ, trước kia mỗi lần nhắc tới hắn là bạn cắn răng nghiến
lợi, bây giờ thì sao, nhắc tới hắn vẻ mặt của bạn sững sờ, không tin bạn thử hỏi người khác, đây không phải là triệu chứng điển hình khi bạn nhớ tới người nào đó.” Chân Chân ngồi trên cỏ nói.
Nhược Hi sửng sốt, tiếp theo lẩm bẩm tự nói: “Không thể nào, chắc chắn là không thể.”
“Ừ, mình cũng từng nghĩ thế, gần như là không thể, cậu nhóc kia có bao lớn? Chờ hắn hai mươi cậu cũng làm mẹ của bọn nhỏ rồi, chờ hắn có thể hôn
môi sinh con, đứa nhỏ của bạn cũng là tiểu cô nương rồi, có bao nhiêu
chênh lệch a.”
Ánh mắt Nhược Hi buồn bã: “Không sai, hơn nữa còn
quan hệ giữa mẹ hắn và cha mình, hai đứa mình mà có chuyện chính là
chuyện động trời, vạn nhất có gì đó không đúng, còn khiến nhà cửa long
trời lở đất.”
“Còn nữa, cậu nhóc đó đang trong thời kì trưởng
thành thì gặp bạn, không thể nào tránh khỏi có chút suy nghĩ, ai bảo đại tiểu thư Nhược Hi xinh xắn động lòng người, chờ cậu nhóc vào Đại Học,
mĩ nữ dạng nào cũng có, lúc đó cậu nhóc chẳng vui đến quên cả trời đắt,
lúc đó đầu cũng không quay lại biến mất trong đám biển người mênh mông
rồi.” Chân Chân tiếp tục YY phát huy tối đa trí tưởng tượng vô hạn của
mình.
“Cũng đúng.” Nhược Hi đáp lại.
“Thế nào? Bạn thật sự thích hắn?” Chân Chân bát quái hỏi.
“Làm sao có thể, bạn đừng buồn nôn như vậy, mình không nghĩ đến những thứ
loạn luân như thế.” Nhược Hi nói xong phủi mông đứng dậy: “Nào, giúp
mình luyện tập diễu hành.”
“Làm ơn, chỉ với dáng vẻ của bạn, chỉ
có té ngã chứ làm gì diễu hành, có thể đi bộ ngay ngắn nghiêm chỉnh đã
là tốt rồi.” Chân Chân bĩu môi.
Nhược Hi cũng không nghe lời cô,
nhấc tay nhấc chân, eo thẳng, chân dẫm xuống, khiến Chân Chân cũng cảm
giác bàn chân mình tê tê.
Người này uống lộn thuốc? Sao lại liều mạng như vậy?
Ngay sau đó Chân Chân cười ha ha không ngừng, Nhược Hi rất ít khi có dáng vẻ không bình thường như vậy, chẳng lẽ, thật sự có gian tình?
“Đại
tỷ, trong đầu bạn lại nghĩ cái gì rồi, món ăn cũng đã nguội.” Thẩm Ly
thấy Lâm Nhược Hi mười phút vẫn không động đũa, không nhịn được oán
trách nhìn cô, Nhược Hi vội lấy lại tinh thần cầm thìa xúc một ít cơm
cho vào miệng, giả bộ như không có việc gì trả lời: “Nghĩ gì đâu? Muốn
ăn cơm!”
“Bạn với anh chàng đẹp trai bị nhét ống tiểu đó có quan
hệ gì? Mẹ anh ta hình như biết bạn hả?” Thẩm Ly miệng đầy bánh bột ngô,
cảm nhận hương vị ngọt ngào: “Có nội tình gì mau tiết lộ? Có phải bạn
nắm đó đã từng yêu đến chết đi sống lại, nhiều năm sau gặp lại người
thương, trùng hợp nam chưa vợ nữ chưa chồng, trong lúc nhất thời thiên
lôi đánh xuống, tình cũ dây dưa phải không?”
“Đại tỷ, vậy bạn chỉ đạo mình đi, một người đàn ông bị tổn thương sọ não, phía dưới còn bị
cắm ống tiểu, mình gặp anh ta thế nào mà lại lần nữa thích nhau?” Nhược
Hi “Cắt” một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trong nháy mắt Thẩm
Ly bị lời nói của Nhược Hi làm nghẹn, bản thân cũng cảm thấy mình suy
nghĩ không có logic, ho khan hai cái, bày ra vẻ mặt thất vọng cúi đầu ăn cơm.
“Nghe nói tối hôm qua bạn trực?” Nhược Hi nhướng mày, trong lòng không yên hỏi.
“Ừ mình hôm qua phụ trách chụp phim, lai có người vì vận động quá mức nên
phía dưới bị rách, nói một lúc lâu. Anh ta lại không muốn cởi quần, vì
xấu hổ, khiến mình tức chết, mình liền nói, anh còn không nhanh, cả đời
không cần cởi, người đàn ông sắp năm mươi tuổi đó mới chịu cởi quần. Bạn nói xem, xã hội này bây giờ làm sao vậy, người phụ nữ kia nhiều lắm là
ba mươi tuổi, không ngờ vẫn còn dữ dội như vậy.” Thẩm Ly vừa ăn vừa nói
khá to, khiến đồng nghiệp ở mấy bàn bên cạnh trái nghe một câu cởi quần, phải nghe một câu cởi quần, ánh mắt đều tập trung ở bàn bọn họ.
“Mình muốn hỏi, buổi tối bạn có kiểm tra xem người bị chấn thương sọ não Lục
Dương đó thế nào không?” Nhược Hi không hứng thú với câu chuyện của Thẩm Ly, trực tiếp hỏi.
“Không cần kiểm tra, lúc tới đây chẳng phải
kiểm tra một lần rồi, sao bạn còn hỏi, oa, thì ra bạn quan tâm anh
ta…..” Thẩm Ly không bỏ qua cho khả năng này, “Bạn còn nói không có gì?”
Nhược Hi đặt cái thìa xuống, nhìn thẳng vào cô, mặt phớt tỉnh: “Mình quan tâm anh ta? Mình còn sợ anh ta không chết sớm.”
Vẻ mặt Thẩm Ly kinh ngạc: “Này, Lâm Nhược Hi một người đang hôn mê giống
như sống cuộc sống thực vật cũng có thể đắc tội bạn? Sao bạn ác như
vậy?”
Buổi chiều Nhược Hi cảm thấy mệt mỏi, cô miễn cưỡng kiểm
tra ba phòng bệnh, vội vàng thu thập rồi nói với chủ nhiệm mình hơi mệt, muốn xin về trước nghỉ ngơi. Chủ nhiệm bình thường rất dễ dàng nói
chuyện, nhưng lại chưa tìm được người thay ca cho nên cô đành phải chờ.
Ở trong phòng nghỉ, Nhược Hi rót một ly trà hoa cúc, từ từ nhấp miệng,
đầu lưỡi cảm nhận được hơi nóng, khe khẽ thổi, nhìn những cánh hoa cúc
đang xoay quanh ly trà, cha