
ặng, cầm cốc cà phê lên uống.
“Thực
ra em rất vui được gặp lại anh, không ngờ hai chúng ta vẫn ở cùng thành phố.”
Mạt Mạt phá vỡ sự im lặng trước, “Buổi chiều em có việc, hôm khác chúng ta đi
ăn nhé?”
Đây là…
dấu hiệu gì nhỉ?
Tôi vừa
nghĩ vừa gật đầu.
Tôi và
Mạt Mạt trao đổi số điện thoại rồi cô ấy đứng lên đi trước.
Tôi
nhìn Mạt Mạt bước ra khỏi quán cà phê, chiếc áo hai dây màu hồng phấn ôm lấy bờ
em thon thả, chiếc váy bò trắng ngắn luôn có nguy cơ lộ hàng, cô ấy còn đeo một
chiếc ba lô to tổ chảng trên lưng nữa, khi bước đi, chiếc ba lô cứ nẩy vào mông
cô ấy bộp bộp,… tôi muốn làm cái ba lô đó biết mấy!
Tôi
buồn bã đứng dậy, nhân viên phục vụ bước đến, lịch sự đưa hóa đơn thanh toán
cho tôi. Không phải Mạt Mạt nói sẽ mời tôi sao? Sao con gái dễ quên thế nhỉ?
Tôi trả
tiền rồi ra khỏi quán cà phê, cảm thấy rảnh quá chả có gì làm.
Dạo này
tôi đang rảnh rỗi, vừa xin nghỉ ở một tòa soạn, chuẩn bị nhảy sang một tòa soạn
khác, nhưng tòa soạn nhận tôi còn đang cải tổ nên cho tôi nghỉ một tuần. Lúc
đầu tôi cũng sướng lắm, nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai mà tôi chẳng còn thấy
sướng tí nào nữa. Những phóng viên giải trí hay còn gọi là paparazzi như tôi
thường chạy rông cả ngày ngoài đường, sáng ở Bắc Kinh có khi chiều đã đến
Thượng Hải rồi. Bây giờ tự dưng rỗi rãi, lại thấy không có gì để làm, đây có
phải là bệnh nghề nghiệp không nhỉ?
Thôi
được rồi, tôi thừa nhận mình hơi khó chịu vì thấy bây giờ Mạt Mạt cũng ngon
lành nhưng cô ấy không còn là bạn gái của tôi nữa.
Ở ngoài
cũng chẳng có việc gì làm, thôi thì về nhà vậy.
Ngôi
nhà này khá được, tôi đã nghĩ kĩ rồi, sau này nếu không có cơ hội tự do yêu
đương, đành phải đi xem mặt thì căn nhà này sẽ là một trong các vốn liếng của
tôi. Căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông, ở tầng hai mươi lăm, môi trường ở khu
này cũng được, giá cả tất nhiên là không hề rẻ. Chỉ có điều, căn nhà này hiện
này vẫn chưa thể hoàn toàn coi là của tôi. Hơn một năm trước, một người bạn làm
bất động sản đã ngon ngọt dụ dỗ tôi mua căn nhà này trả góp với giá ưu đãi, thế
là tôi nghiến răng nghiến lợi trở thành nô lệ trả góp.
Tuy tôi
không chú ý trang hoàng về nội thất trong nhà, ngoài một số đồ đạc cần thiết ra
thì chẳng có gì cả, nhưng cũng phù hợp với nguyên tắc đơn giản là đẹp nhất của
tôi, tự lừa mình lừa người và cũng tự sướng luôn.
Lúc về
đến nhà đã là giữa trưa, tôi lấy mấy món đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra trộn lẫn
rồi đun nóng lên, uống mấy lon bia nhắm đĩa đồ ăn “hổ lốn” đó, trời rất nóng
nực, uống có một chút nhưng đã thấy hơi say, tôi đi tắm rồi bật điều hòa lên,
lao vào phòng ngủ đánh một giấc ngon lành.
Giấc
ngủ trưa gần như hoàn hảo của tôi bị tiếng chuông điện thoại chết tiệt ngắt
quãng, tôi mơ màng nhấc máy, là giọng nói như tiếng hát Phí Ngọc Thanh của lão
Đường.
Tôi
biết ngay mà, chỉ có cậu ta là có thể chọn đúng lúc để phá hoại thời khắc hạnh
phúc của người khác thôi, cậu ta là đồng nghiệp kiêm bạn tốt mà Phật tổ gửi đến
để quả báo tội lỗi kiếp trước của tôi. Tôi thường tự an ủi mình là kiếp này làm
bạn với cậu ta coi như là tu nhân tích đức cho kiếp sau vậy.
Lão
Đường tên thật là Đường Đôn, quê ở miền núi, lúc mới ra đây vẫn còn chân chất
mộc mạc, vào thành phố học trung học, sau đó thi đại học, đi làm… lăn lộn bao
nhiêu năm như thế, trên người cậu ta chẳng còn chút hương quê nào cả. Cậu ta là
phóng viên thể thao của tòa soạn này, lúc nào cũng rất thời thượng, rất thể
thao. Chiếc áo phông cậu ta đang mặc là của Nike, hơn nữa tôi còn biết, nếu mặc
ngược lại sẽ là của Adidas.
Lão
Đường phấn khích bảo tôi, cậu ta quen một mỹ nữ tuyệt sắc qua mạng, ở ngay
Trùng Khánh này thôi, tối nay hẹn gặp nàng, hỏi tôi có muốn đi cùng không, nếu
có lừa đảo gì thì còn tiếp ứng cho nhau.
“Ông
hẹn hò với người đẹp là việc của ông, tôi dính vào làm gì? Hơn nữa bây giờ
người ta không cướp của thì là cướp sắc, cả hai ông đều không có, lo lắng cái
nỗi gì, cứ yên tâm đi đi.”
Lão
Đường không giận, cậu ta khua môi múa mép thêm lúc nữa rồi sung sướng cúp máy.
Làm bạn
bao nhiêu năm rồi, cả hai đều rất hiểu nhau, tôi biết cậu ta hoàn toàn không
cần tôi cùng cậu ta đi gặp bạn trên mạng gì cả, cuộc gọi này chỉ để khoe khoang
với tôi mà thôi.
Bị tên
đó làm mất cả giấc ngủ, tôi ngồi dậy xem giờ, không ngờ mình đã ngủ một giấc
đến tận bảy giờ tối, người mà sống quá an
nhàn thì chắc chắn ngủ sẽ rất say, danh nhân đã bảo rồi, chất lượng giấc ngủ
của những người vô lo vô nghĩ đều rất cao. Phải như Thôi Vĩnh Nguyên[2'> ấy thì
mới mất ngủ.
[2'> Một nhà báo, MC
nổi tiếng của Trung Quốc, mắc chứng trầm cảm.
Tôi dậy
ra đường kiếm bữa tối kiêm bữa đêm. Làm một đĩa mỳ xào và hai chai bia ướp
lạnh, lúc về đã gần mười hai giờ nên tôi đi ngủ luôn.
Chắc là
do buổi chiều ngủ nhiều quá, lúc một giờ sáng tôi vẫn tỉnh như sáo, phim xem
nhiều đến nỗi học thuộc cả lời thoại rồi, tôi đang chán như con gián thì có tin
nhắn đến, tôi thuận tay nhấn nút đọc – là tin nhắn của Mạt Mạt.
“Ngủ chưa?”
Chỉ có
hai chữ đơn giản, thời gian là m