XtGem Forum catalog
Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324694

Bình chọn: 10.00/10/469 lượt.

iới.

"Có thích hay không vậy phải làm mới biết!" Lôi Kình cười khẽ, không thích anh? Điều này sao có thể.

"Anh cho rằng tôi sẽ yêu thích anh sao? Trời ạ! Thật là không thể nhịn được nữa!" Đạp một phát, Tô Lạp hướng về phía bên dưới của anh, không đạp cho anh tàn phế thì ít nhất cũng làm cho anh tạm thời không làm được việc.

Lôi Kình thấy cô đánh tới, nhanh nhẹn né tránh, lật người xuống.

"Đôi chân này là muốn tôi cột cô vào trên giường sao?” Lôi Kình xoay người, sau một giây lập tức ôm chặt lấy cơ thể cô, cùng nhau lăn lên giường, nhìn gương mặt kia hét lên.

"Anh dám trói thử một chút xem? Tôi bất cứ giá nào cũng phải phế bỏ anh!" Tô Lạp cắn răng nghiến lợi nhìn thẳng anh, mắng anh ở khoảng cách gần như vậy thật sự là rất thỏa mãn.

"Thật sao? Chỉ dựa vào cô có thể phế bỏ tôi? Không yêu thích gì tôi phải không/lạ gì tôi là sao? Đêm đó cô không nhớ là ở bên dưới tôi rên rỉ ra sao à, cái xuân dược đáng chết kia, hôm nay cô nên biết rõ một chút, âm thanh của cô mê hồn như thế nào…..” Lôi Kình mở miệng hít thở, chăn cùng khăn tắm toàn bộ rơi xuống, hai cỗ thân thể dưới ánh mặt trời giằng co lăn lộn, chặt chẽ dán sát .

Cô dùng sức vùng vẫy, như thế nào cũng không thể làm lại cái việc đó cùng anh, hiện giờ trên người cái gì cũng không có, thân thể dán chặt chẽ như vậy, ngộ nhỡ sơ ý giãy giụa một chút thì anh. . . . . .

"Buông tôi ra, không nên như vậy có được hay không? Tôi biết lỗi rồi ! Về sau sẽ không bao giờ gào thét lên với anh nữa, mèo! Anh biết mèo không? Về sau mèo như thế nào tôi như thế ấy, sẽ ngoan ngoãn?" Tô Lạp giờ phút này chính là hướng về phía chủ nợ, năn nỉ anh khoan dung độ lượng cho khất nợ mấy ngày, đây cũng là biện pháp duy nhất rồi.

"Thả cô ra, đốt lửa lên, chỉ có nước mới cứu được, mà bây giờ, cô chính là nước dập lửa, đừng mơ tưởng còn có thể trốn!" Dứt lời, Lôi Kình đưa cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể cô, ép sát vào lồng ngực kiên cố của mình, bên dưới nhanh chóng thẳng tiến, trong mắt tràn đầy lửa dục vọng. Cô nhóc này không biết, kêu la như vậy, cơ thể run run lên, thật sự là rất mê hoặc giác quan của anh.

"A! Đi ra ngoài!"

Tô Lạp thét lên một tiếng, mắt nhìn chằm chằm sửng sốt, thân thể trong nháy mắt chết lặng, nửa phần cũng không dám cử động, loại cảm giác này, thì ra là loại cảm giác này, không thích, vô cùng không thích, lại còn đau nữa.

"Kêu la cái gì? Tôi còn chưa làm gì đâu! Đợi lát nữa tôi ra sức, cô kêu cũng không muộn." Lôi Kình dán đôi môi mỏng lên tóc cô, nhắm mắt lại hô hấp, hoàn toàn bị thân thể của cô chiếm hữu.

"Đau. . . . Tôi đau. . . . . Anh không cần động, van anh. . . . ." Tô Lạp trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cộng thêm thời tiết nóng bức, có vẻ càng thêm khổ sở cực kỳ, chân mày nhíu thật chặt lại một chỗ.

Lôi Kình chuyên chú nhìn gương mặt nhăn nhó của cô, "Mấy lần đầu phải như vậy, sẽ đau! Nhưng nếu như bây giờ tôi không cử động, cô vĩnh viễn không qua được cái giai đoạn này, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi, cô về sau cũng sẽ không đau đớn."

"Nhịn một chút? Anh tới thử xem!" Tô Lạp dùng sức, dễ dàng đem Lôi Kình đang mất tập trung tinh thần lật ngã ở trên giường, bình tĩnh nhìn, vật nam tính cứng rắn kia lại còn. . . . Chấm hết. . . . .

"Cô…cô gái này. . . ." Lôi Kình ngã trên giường, bất đắc dĩ chỉ vào Tô Lạp đang co rúm người, "Đến cuối cùng cô có phải phụ nữ hay không, với loại trình độ này của cô hiện giờ cư nhiên đẩy tôi? Cô không muốn. . . . . . ?"

"Tôi muốn cái đầu anh, anh nên nhớ, cho dù tất cả phụ nữ đều thích anh, tôi cũng sẽ không. Người đàn ông trong lòng tôi là một chính nhân quân tử, không giống anh, nửa người dưới định đoạt, Bá Vương Ngạnh Thượng Cung*, đây là biểu hiện xấu xa!” tất cả biểu cảm trên mặt Tô Lạp đều là thâm sâu khinh bỉ.

*kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược.

"Thật sao? Chính nhân quân tử? Chính nhân quân tử cũng là đàn ông, cô nên nhớ, có được ham muốn mới là đàn ông đúng nghĩa, không nói, không làm nhất định là có vấn đề. Về phần cô không hấp dẫn được những chính nhân quân tử kia còn có nguyên nhân khác, tôi không có thời gian nghiên cứu với cô, tới đây!" Lôi Kình đánh cổ tay một cái, móc lấy ngón tay cô.

"Qua đó? Tôi chủ động đưa mình vào họng súng sao?" Tô Lạp nhìn thẳng anh, cắn cắn môi, chen chân vào dùng sức kéo chăn kên.

"Thân thể tôi, không phải là.. thường.. xuyên.. muốn..cô, đã làm qua rồi cô còn có cái gì xấu hổ nữa?" Lôi Kình đứng dậy nhìn cô, thừa dịp cô đang thất thần, ép lên trên giường.

"Không cần, tôi van xin anh …A….”

Từng tiếng van xin cũng không thể thoát được vật cứng rắn của anh, vội vàng xâm lấn, vốn là cơ thể cảm thấy rất không thoải mái bị anh đột nhiên tiến vào, làm cho càng thêm khó chịu, đau đớn, trên trán thật vất vả mới ngưng rỉ ra mồ hôi, hiện giờ lại tăng lên gấp bội.

"Thật đau thế này?" Thân thể Lôi Kình đột nhiên cứng đờ, nhìn tầng tầng lớp lớp mồ hôi không ngừng rỉ ra trên trán cô, có chút hoảng hốt.

"Rất đau! Bụng rất đau, nơi đó cũng rất đau, cầu xin anh, đi ra ngoài đi!" Tô Lạp đưa cánh tay run rẩy đẩy cơ thể anh ra, nhưng rất rõ ràng có thể nhìn được, bất lực cỡ nào.

"Khô