
trên cánh tay bị nắm, cổ họng có chút chua chát, khóe mắt ngân ngấn lệ trong suốt trừng mắt nhìn Lôi Kình, giọng nói có phần nghẹn ngào, "Lôi Kình! Dựa vào lương tâm của anh nói đi, là tôi không biết xấu hổ quấn anh sao? Tôi chủ động đi tìm cậu chủ lớn như anh à? Tôi dùng qua một xu của anh chưa? Ham mê giàu sang phú quý? Anh nhớ kỹ, có người đối với mấy thứ này rất khinh thường đấy!"
"Câm miệng! Đừng nói nữa!" Đôi chân mày của Lôi Kình nhíu lại thật chặt, ngón tay xoa xoa trên huyệt Thái Dương. Hầu kết khẽ động, nhìn bộ dạng quật cường của Lạp Lạp, nhưng mà hình như cô đã vượt quá sức chịu đựng, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, anh tức giận vung tay ra.
Lạp Lạp nhìn bộ dạng của anh lúc này lại càng thêm tức, mím môi không muốn khóc, mặc dù trong lòng thật sự không thoải mái. Đúng, nhà cô không phải giàu sang, nhưng mà chưa từng bị người ta xem thường như vậy, việc này so với việc mắng cô là gái bán hoa còn đáng hận hơn, cô là người ham giàu sang phú quý khi nào?
Cố nén nước mắt vào trong, Lạp Lạp xoay người lại, tròng mắt lộ ra vẻ thê lương, nhìn chằm chằm Lôi Tố Mẫn, "Nếu như bà phản đối việc tôi tiếp xúc với anh ta! Như vậy xin bà quản lý anh ta thật chặt, về phần tôi, bà yên tâm! Chỉ cần anh ta không dây dưa, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy nữa!” Dứt lời, Tô Lạp lau qua giọt nước nơi khóe mắt, sải bước đi tới cửa.
"Đứng lại!"
Lôi Kình bước dài đến, hung hăng vung tay ra, kéo cánh tay của Tô Lạp qua, chăm chú nhìn gương mặt của Tô Lạp lúc này, khóe mắt còn đọng vài giọt nước, môi mỏng khẽ mấp máy nhưng một hồi lâu cũng không nói được gì.
Tô Lạp quay đầu lại nhìn bộ dạng của anh, đột nhiên trong lòng rất chua chát, anh còn có cái gì cần nói sao?
Lôi Kình ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ mùa đông, tựa như có thể triệt để nhìn thấy tâm tư người khác, liếc Tô Lạp một cái, cau mày nói, "Đi nơi nào? Đừng quên cô có thân phận gì, đã là người phụ nữ của tôi rồi! Đêm đó trong khách sạn cô quên sao? Cư nhiên ở trước mặt tôi đi như vậy!”
"Khốn kiếp! Ai là phụ nữ của anh? Lập tức câm miệng anh lại, buông tôi ra!" Lạp Lạp thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh, đau đớn chịu đựng cổ tay sắp bị bóp nát.
"Cái này đưa cho cô để bồi thường! Loại phụ nữ như cô, cho dù là đi theo Kình nhà tôi vui đùa một chút, nhưng như vậy cũng có ảnh hưởng không tốt. Nếu trước kia Kình nó có làm gì với cô, dẫn đến cô bị thiệt hại về mặt nào đó, thì số tiền này cũng đủ để đền bù cho cô, tôi không hy vọng về sau sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra nữa.” Lôi Tố Mẫn tiến lên, cầm trong tay tờ chi phiếu vừa mới kí đàng hoàng, đứng trước mặt hai người.
Lạp Lạp nhìn tấm chi phiếu sáng chói vừa bị dúi vào trong tay, thật sự coi cô là hàng hóa đem bán rồi hả? Bà ta đang ám chỉ cái gì, là cơ thể của cô sao?
"Bà yên tâm! Tôi sẽ không truyền ra bất cứ chuyện xấu xa nào đâu! Bởi vì tôi khinh thường mối quan hệ với anh ta, điểm này xin bà nhớ rõ, tôi ghét nhất chính là loại người như các người! Bà lúc nào cũng đề cao con trai mình, bà quá xem trọng anh ta, biết không!”
Lôi Tố Mẫn nghe thấy cũng không giận, mỉm cười lùi về phía sau mấy bước, nhìn tấm chi phiếu bị Tô Lạp nắm trong tay thật chặt, cổ tay đang run rẩy, cắn răng chịu đựng, sau liền khoanh tay lại nói, "Như vậy, Tô Lạp tiểu thư đúng không? Cứ tùy tiện! Sẽ không tiễn."
"Đợi đã nào...! Đi thì nhất định sẽ đi! Nhưng mà cái tấm chi phiếu rách nát này, mời bà đem về mua chút đồ bồi bổ sức khỏe đi! Bằng không, đoán chừng thời mãn kinh của bà sẽ rất nghiêm trọng! Tôi chỉ nhận tiền mặt, tấm chi phiếu cũ rích này tôi không dùng đến! Cũng không thuận tiện!” Tô Lạp ném tấm chi phiếu cho Lôi Tố Mẫn, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, hôm nay thật là xui xẻo, gặp phải người nào đây?
"Chê ít?" Lôi Tố Mẫn khom người xuống, nhặt tấm chi phiếu trên đất lên nhìn qua một chút, "Hình như lòng tham của phụ nữ bây giờ càng lúc càng lớn rồi!"
Nghe những lời này, còn có vẻ mặt khinh miệt của Lôi Tố Mẫn, Lạp Lạp không lên tiếng, có căm hận nhưng không biết dùng thứ từ ngữ nào để nói với loại người như thế.
"Bốp!" Đạp một phát vào xe thể thao của Lôi Kình, trút hết tức giận trong lòng.
Lôi Kình không chút tức giận, mà là cười nhìn Tô Lạp, khoanh tay đứng một bên, tiếp tục xem Tô Lạp cùng mẹ mình gây gổ. Cái bộ dạng kia hình như là đối với Tô Lạp vô cùng có lòng tin, anh biết, cô nhóc này sẽ không chịu thiệt thòi.
Tô Lạp nhìn bộ dáng của anh, thật giận quá!
Phất tay chỉ vào chóp mũi Lôi Tố Mẫn, "Biết không? Bản thân bà cho là con trai mình rất tốt! Thật ra,con trai bà tôi đã chơi đến lần thứ hai rồi! Không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay cũng đã chơi đến lần thứ ba, đúng rồi! Bản tiểu thư hình như quên trả tiền! Nhưng mà anh ta có theo đòi hỏi, tôi cũng không còn tiền! Tôi nghèo! Rất nghèo rất nghèo!"
Nhìn sắc mặt Lôi Tố Mẫn đã trở nên xám ngắt, Tô Lạp hài lòng thu tay lại, vỗ cái “bốp,” hướng Lôi Kình búng ngón tay một cái, "Này người đàn ông cùng tôi chơi tình hai đêm! Bà mẹ quý hóa của anh thật hung dữ! Sayonara! Cũng không gặp lại!"
Tô Lạp hướng về phía Lôi Kình bên cạnh giống như đang xem diễn tuồng, đưa ra ha