
Lớn mật!” Định tiến lên bắt dã nha đầu
này.
Tiểu cô nương hét lên với nam
nhân kia: “Ai là tân nương ngươi, lão nhân.” Nhe răng làm cái mặt quỷ,
trốn phía sau sư phụ nàng. Chớp mắt liền một cái, thị vệ vươn tay bắt
lấy người bị một tay áo cản lại, hiện trường duy nhất một thanh niên
không bị tình huống này làm cho sợ, một tay ôm chặt tiểu cô nương, một
tay cản hộ vệ kia. Nam nhân bạch y long văn (hình rồng) không
dự đoán được tiểu nha đầu lại lớn mật như thế, lúc này nghe nàng mắng
một câu “Lão nhân” lại tức xanh cả mặt, đối với thanh niên kia quát lớn: “Thư Khinh Thủy, ngươi dạy nha đầu này tốt!”
Thanh niên thờ ơ, sờ sờ đầu tiểu cô nương, trấn an, đầu cũng không ngoảnh lại: “Hoàng thượng, ngài là
quý nhân, làm gì cùng tiểu nha đầu so đo.” Nam nhân tức giận càng sâu,
hừ lạnh một tiếng, phất tay áo chạy lấy người. Cung nữ thái giám đang
quỳ, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Thanh niên thản nhiên liếc mắt một
cái, mặc kệ hiềm khích. Sau, việc này bị dừng đối với mọi người lúc ấy,
hạ lệnh cấm khẩu. Song, còn có có chút phong linh rải rác lan truyền ra
bên ngoài. Lại một năm, Diêu Ái chín tuổi.
———————————————–
Quận thủ phủ hoa lệ ngàn vạn, càng
đi càng sâu, lại bị Diêu Ái phát hiện ra một tòa cô linh tiểu viện, lẳng lặng ở đây, cùng toàn bộ quận thủ phủ không hợp nhau. Nếu đem Nam Dương quận thủ phủ so với cung đình, nơi này thanh u chất phác, có cảm giác
giống lãnh cung. Lúc trước Nam Dương quận thủ nói quanh co sơ hở chồng
chất, sư phụ nhận lời đề nghị của hắn, lưu lại làm khách. Diêu Ái nhún
vai, sư phụ làm việc luôn luôn để ý, nàng là tiểu nha đầu không tất phải tự phỏng đoán. Sư phụ cùng vị quận thủ kia uống trà nói chuyện phiếm
lôi kéo tình cảm, nàng nhàn nhàn vô sự liền đi dạo quanh phủ.
Một bên dạo một bên cứng lưỡi,
thật là xa xỉ. Nếu nói hắn không có tham ô, Diêu Ái thật sự không thể
tin hoàn toàn… Vị tổ tiên kia kiếm được bao nhiêu tiền a? Hạ nhân phỏng
chừng đều đã biết nàng là khách quý, cho nên cũng không có người ngăn
cản nàng. Vừa nhìn tiểu viện này, Diêu Ái không có tùy tiện đi vào, nàng chọn phương pháp đáng khinh, lên cây (=.=). Khinh công nàng học sư phụ xuất thần nhập hóa làm mẫu, dù chưa tới mức
lô hỏa thuần thanh, nhưng lên cây chỉ coi như bữa ăn sáng. Nàng ngẩng
đầu chọn một nhánh cây, mũi chân điểm mượn lưc, liền lên trên. Tay vịn
thân cây, nhìn xung quanh phía dưới, thấy một nữ tử đang ngồi dưới gốc
lê lật xem sách. Im lặng điềm đạm, Diêu Ái theo bản năng thở nhẹ, không
đành lòng quấy rầy.
Nữ tử kia cũng không phải thật
đẹp mỹ lệ, mặt mày thản nhiên, lại tự nhiên toát ra một phong vận điềm
tĩnh, làm cho người ta thấy dễ gần. Đang lúc Diêu Ái nghĩ yên lặng rời
đi, phía dưới lại có một nha hoàn, cấp nàng kia phi kiện y, giận dữ nói: “Tiểu thư cả đời về sau đều bị giam ở chỗ này.” Nàng kia mỉm cười,
không nói.
Tiểu thư? Diêu Ái thu hồi động
tác, không có nghe vị quận thủ này có tỷ tỷ muội muội gì, nhưng phu nhân thật ra có một… Một người lớn như vậy, càng không phải là nữ nhi. Diêu
Ái nghiêng tai lắng nghe. Nha hoàn lại nói: “Tiểu thư người luôn một bộ
dáng thản nhiên, cũng không thấy tức giận, không thấy thương tâm khổ sở, hại em cũng không biết người có phải hay không không thực sự tức giận,
thật khó quá. Đại tiểu thư đã chết, người một giọt lệ cũng không có, bị
lão gia tát một cái chửi súc sinh không bằng, cũng không thấy người cãi
lại.”
Nàng kia rốt cục mở miệng: “Tỷ
tỷ đã chết, ta chỉ thay nàng không đáng giá. Cho nên tình cảnh của ta
với nàng lúc trước giống nhau, nàng đã chết, ta không đi tìm chết. Bởi
vì ta cảm thấy không đáng. Nhưng nếu nàng chọn con đường này, ta cuối
cùng nên khẳng định của nàng đáng giá, mới không cho nàng cả đời bị chê
cười. Nếu đáng giá, có thể nào vì nàng mà khổ sở rơi lệ.” Nha hoàn bị
hôm mê một vòng (ta cũng hôn mê a): “Cái gì có đáng giá hay không, tiểu thư đều đem em nói hồ đồ, em a, em
chỉ biết là đại tiểu thư nếu không gặp gỡ người xấu kia, cũng không liên lụy đến ngươi…”
Nàng kia ngừng lời nói của nha
hoàn: “Tỷ tỷ không đúng người thích là bất hạnh của nàng, lại không phải của nàng, về sau loại này không cần đề cập đến nữa.” Nha hoàn cũng thập phần không lý giải được, những cũng thuận theo “Là”, yên tĩnh, thử nói
tới một chuyện: “Nghe nói trong phủ có đại quan đến đây, người xấu kia
sợ hắn thật sự. Có lẽ chúng ta có thể đem việc này tiết lộ cho người nọ, để hắn làm chủ?” Nàng kia đang định nói cái gì, Diêu Ái trên cây nhảy
vào trong viện, ngồi xổm trước mặt các nàng phồng má nói: “Ta cảm thấy
nghe lén không phải chuyện tốt, nhưng các ngươi có chuyện gì tưởng nói
cho sư phụ ta biết, ta còn quang minh chính đại nghe.”
Nàng kia “Phốc xích” nở nụ cười, nói: “Ngươi đừng nghe tiểu nha hoàn nói bừa.” Nữ tử bên người kêu tiểu
nha hoàn kia ủy khuất dậm chân: “Tiểu thư, em thế nào nói bừa, rõ ràng
chính là…” Nữ tử lắc lắc đầu cắt đứt nàng: “Bức tỷ tỷ xuất giá là cha
mẹ, muốn ta đại gả cũng là cha mẹ, Phương đại nhân chẳng qua là tới hạ
sính mà thôi, thật muốn tính sổ, chẳng lẽ muốn người gây khó xử