
a mới gọi là ngu chết.”
Tư Mã Thiếu Nghệ quát: “Nếu không cứu được?”
Diêu Ái lập tức nói: “Ta bồi tử.” Thanh âm kiên định mà lạnh thấu
xương, mang theo đặc hữu đạm bạc sư phụ nàng. Mấy người khác đều giật
mình, Diêu Ái thừa dịp này lao ra khỏi vòng vây. “Diêu Ái!” Chương Hồng
phản ứng mau, một phen túm dây cương của nàng, “Đáp ứng ta, cho dù sư
phụ ngươi bất hạnh… Ngươi cũng còn có nhóm ta.”
Diêu Ái lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút sợ sệt: “Không đồng dạng như vậy, nghĩ đến sư phụ khả năng gặp nạn, ta liền đau lòng sống không bằng
chết, ta không thể tưởng tượng, nhân sinh nếu về sau, không có sư phụ
làm bạn, ta còn có thể đi xuống như thế nào. Mau để ta đi, chậm từng
bước, có lẽ các ngươi không chừng không nhìn thấy ta… Hồng tỷ tỷ, đừng
làm cho ta hối hận giúp các ngươi.”
Chương Hồng buông dây cương ra.
Tư Mã Thiếu Nghệ nghe thấy lời này, nhớ tới lời nói của Tiểu Xuân,
rốt cục hiểu, cho nhìn hắn là thầy trò có quan hệ gì đâu? Một người bạn
như vậy ở bên nàng, trong mắt nàng thế nào lại thấy được người khác?
Nhưng hắn chung quy không cam lòng, nguyên bản hắn thấy lấy gia thế
tướng mạo tài hoa nhân phẩm chỉ cần cần đủ thật tình cùng kiên nhẫn,
nàng tổng sẽ không phải không trông thấy, mà lần này lại mạo hiểm trọng
tội cứu hắn, hắn nguyên tưởng rằng nàng đối với chính mình luôn luôn có
chút để ý… Hắn rút roi lên, mãnh liệt truy đuổi.
Diêu Ái chỉ cảm thấy hoa mắt, lại có người ngăn trước mặt, nàng ghìm cương ngựa, mới làm cho hai con ngựa xô vào nhau.
Diêu Ái không kiên nhẫn cũng phẫn hận nhìn hắn. Tư Mã Thiếu Nghệ lộ
vẻ sầu thảm mà cười, hỏi: “Vì sao không thể là ta? Ta có cái gì không
tốt?” Thanh âm hắn dần dần thấp, lẩm bẩm nói. “Bạn ngươi hậu sinh người
kia vì sao nhất định phải là sư phụ ngươi, không thể là ta?”
Diêu Ái cảm giác mạc danh kỳ diệu. Bị người mà nhất lại, mà lại tam
đỗ trụ lại, nàng sớm tức giận trong lòng. Khi hắn là bằng hữu, chưa nghĩ hắn nhưng lại cùng thiếu gia một đường hóa, nháy mắt sinh ra cảm giác
bị phản bội. Nghe được nửa câu sau, cũng có một loại cuồng đồ tiểu nhi
ngươi thế nhưng lấy chính ngươi cùng sư phụ so với tức giận. Giận dữ
công tâm kết quả là Diêu Ái chửi ầm lên: “Ngươi có cái gì tốt? Ngươi có
tài hoa so với sư phụ ta cao, hay là bộ dạng so với sư phụ ta tốt? Sư
phụ ta mười bảy tuổi đã danh chấn kinh thành, ngươi hiện tại làm gì? Sư
phụ ta một người ngăn lại truy binh, làm cho chúng ta thoát hiểm, mà
ngươi lại chạy đến đường còn muốn dạy người!”
Tư Mã Thiếu Nghệ cương tại chỗ, Diêu Ái vừa kéo ngựa vòng qua hắn, hướng trở về thành.
————————————————-
Trượng hình đã hoàn, Thư Khinh Thủy mặc xiêm y, sửa sang lại vạt áo,
tiếp nhận hắc mã quân sĩ đưa tới, xoay người lên ngựa. Động tác của hắn
vẫn bình thường lưu loát, lại ổn định ngồi trong nháy mắt, nhắm mắt lại.
“Khụ” hắn ho nhẹ một tiếng, cảm giác yết hầu có chút ngứa. Đan điền
vẫn trống rỗng oan đau, hắn hít sâu một hơi, cầm chắc cương ngựa. “Giá”
hắn khẽ quát, hắc mã bước chân cấp tốc chạy.
Hoa Hoàn ở tây nam khinh thành, hắn nên từ cửa Nam, chọn đường đi Nam Dương.
Sắc trời đã hôn ám, sắp vào đêm, kinh thành ban đêm cấm đi lại, trên ngã tư đường đã không có người qua lại.
Hắc mã một đường chạy như điên. [Vâng, và ta cũng edit như điên.'>
Thư Khinh Thủy ở trên ngựa phỏng chừng đã hạ bộ trình, nếu muốn canh
năm ngày mai đến, nhất định phải qua trạm dịch thay ngựa. Hắn nghĩ nghĩ, tham nhập trong lòng, lấy ra ấn ngọc nho nhỏ — hắn còn chưa đưa quan ấn cho Lý Hựu Đa…
“Khụ”, đột nhiên hắn ho một tiếng, cảm giác yết hầu vẫn ngứa, sau đó có một cỗ mặn nảy lên. “Phốc” một búng máu trên bờm ngựa.
“Sư phụ, sư phụ, ta không cần cùng quái bà bà đi.” Tiểu cô nương vẻ
mặt đáng thương lôi kéo tay áo sư phụ nàng không chịu buông tay.
Sư phụ lại nhớ cái gì, chậm rãi đem tay áo trong tay nàng rút ra,
cười nói: “Ngươi đã không phải bảy tuổi, giả vờ đáng thương vô dụng.”
Tiểu cô nương lại ôm lấy thắt lưng sư phụ, ôm chặt chẽ, thái độ đánh
chết cũng không sờn: “Không cần, không cần, ta không cần cùng sư phụ
tách ra.”
“Quái bà bà” bên cạnh hảo tâm khuyên: “Tiểu thư, chúng ta phải ở lại
một thời gian, chờ Thư đại nhân xử lý công vụ trở về sẽ đưa người về.”
“Ta vì sao không thể đi?” Tiểu cô nương vẫn không thuận theo không chịu buông tha.
“Quái bà bà” tiếp tục khuyên: “Tiểu thư người cũng dần dần lớn lên,
nên biết một ít nữ nhi gia sự, Thư đại nhân để người theo ta, cũng là lo lắng cho người.”
“Nữ nhi gia sự?” Tiểu cô nương méo mó đầu nghĩ nghĩ, trên tay vẫn
không buông, sau đó lắc lắc đầu, “Không cần, không cần, loại này Tiểu
Xuân giảng qua rất nhiều, không cần ngài dậy ta. Sư phụ, sư phụ, là
thật, muốn hay không ta thuật lại cho sư phụ nghe? Tỷ như quỳ thủy… [khụ khụ... chuyện the phòng a'>
“Khụ,” sư phụ nàng ho nhẹ một tiếng, đánh gãy, “Không cần, nhưng lần
này có thể có nguy hiểm, cho nên ngươi quả thật không thể đi. Ngươi nếu
không nghĩ cùng bà bà hồi Diêu phủ, vậy để bà bà trong khoảng thời gian
này đến Thư phủ ở cùng ngươi.”
“Nguy hiểm? Loại này sẽ chết sao?” Tiểu cô nương ngơ