
à hảo hạng. Thấy ông Lãnh đang đánh cờ với hàng xóm trước cổng, anh tiến đến chào hỏi. Ông Lãnh chỉ ngước mắt nhìn, không nói gì.
Anh liền tự tìm cho mình lối thoát: “Cháu đi vào trước, không quấy rầy bác và mọi người nữa ạ.”
Anh đi được vài bước thì có người hỏi: “Ông Lãnh người kia là ai thế?”
“Tuấn tú, lịch sự…là con rễ ông à? Nhìn chiếc xe cậu ấy lái, chắc là đắt lắm đây.”
Cao Tử Quần bước nhanh về phía trước.
“Là một người hàng xóm cũ mà thôi.” Thanh âm nặng nề vang lên.
Toàn thân Cao Tử Quần hóa đá, thật quá đau lòng!
Mấy ngày tiếp theo, ông Lãnh vẫn không mở miệng nói với Cao Tử Quần một chữ, lúc này đây Cao Tử Quần đúng thật là đang ngồi trên dầu sôi lửa bỏng.
Ngày hai chín, công ty Cao Tử Quần họp thường niên, anh bị mọi người chuốc cho không ít rượu. Về đến nhà, anh ôm chầm lấy Lãnh Tây: “Tây Tây, em nhẫn tâm nhìn anh phải chịu đựng như vậy sao? Bây giờ mỗi đêm anh đều nằm thấy ác mộng. Bố em thật sự muốn thế nào đây?”
Lãnh Tây đang nói chuyện phiếm trên mạng, các bạn học cũ đều đã được nghỉ tết, tâm trạng vui vẻ nên cùng nhau lên mạng tám chuyện, bàn bạc đi đâu chơi, chuẩn bị đồ tết gì, gia đình đón tết ở đâu…
Lãnh Tây hờ hững nói: “Ông ấy chưa đuổi anh ra khỏi nhà đã là may lắm rồi, anh còn hy vọng ông ấy làm gì nữa?”
Cao Tử Quần dần dần tỉnh rượu, khẽ nheo mắt: “Nhưng ông ấy không thèm nói với anh một câu. Chẳng thà ông ấy đánh anh một trận, còn hơn là lạnh nhạt như bây giờ.”
Ánh mắt Lãnh Tây đảo qua: “À, tối giao thừa, anh phải về nhà bố đúng không?”
Cao Tử Quần giang tay kéo cô sát lại, hai người đối diện nhau, anh nhìn cô không nói gì.
Lãnh Tây nhìn thấy ẩn ý trong mắt anh, cô gạt tay anh ra: “Anh trả lời đi chứ.”
Cao Tử Quần cười bất đắc dĩ: “Dĩ nhiên công việc quan trọng hàng đầu hiện giờ chính là lấy lòng bố vợ, cho nên năm nay anh sẽ đón giao thừa ở nhà em.” Nói xong, dường như lại nhớ đến điều gì: “Bố em đã quay lại, mà căn nhà kia cũng nhỏ quá, hay để mọi người dọn đến căn nhà đối diện đi, sau đó làm thông hai nhà, như vậy tiện hơn.” Bây giờ anh đã không sống ở căn nhà đối diện nữa.
Lãnh Tây đặt máy tính lên bụng, ậm ừ qua loa. Một cô bạn học kể chuyện, có một cặp đôi cãi nhau bởi chuyện về nhà vợ hay nhà chồng ăn tết, Lãnh Tây chăm chú đọc.
“Sao em?” Cao Tử Quần bất mãn vì cô thờ ơ, bực mình thu máy tính của cô lại.
“Anh nỡ lòng để bố anh đón tết một mình ư?” Lãnh Tây hỏi lại.
Cao Tử Quần nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia xảo quyệt: “Em đau lòng cho bố anh thế tại sao không thương xót cho anh?”
Lãnh Tây tức giận trừng mắt liếc anh: “Đó là vì bố anh đáng yêu hơn anh nhiều.” Ông Cao quả thật là một người hiền hòa.
“Ơ, anh có chỗ nào không tốt.” Anh nghịch ngợm lấy tay chọt chọt người cô, Lãnh Tây vốn sợ bị chọc nhột, liền đưa tay đầu hàng.
Hai người trêu đùa một lúc, Cao Tử Quần mới mở miệng: “Ngày mai mẹ anh trở về, rồi hai người cùng nhau đi Hải Nam.”
Đây là lần đầu tiên Lãnh Tây nghe anh nhắc đến chuyện của mẹ. Cô nghiêng đầu, ánh mắt anh mông lung giăng kín một tầng sương mù.
“Bố mẹ anh là một đôi thanh mai trúc mã, hai người lớn lên rồi theo ước nguyện của bề trên kết hôn. Bố anh khi đó chỉ lo đến sự nghiệp, mà mẹ anh chỉ xem bố như người thân. Năm anh lên năm, bà đã bỏ đi. Bởi vì khi đó bà phát hiện bố anh và người phụ nữ khác cùng nhau.”
Lãnh Tây kinh ngạc.
“Thật ra từ xưa đến nay bố chỉ có mình mẹ, qua nhiều năm ông ấy vẫn cứ một mình.”
“Vậy tại sao ông ấy lại để mẹ anh đi?” Lãnh Tây hỏi.
Cao Tử Quần nhìn vào mắt cô: “Là mẹ anh muốn rời đi. Bà luôn không thích cuộc sống như vậy. Bà thích một cuộc sống đơn giản, an tĩnh mà bố anh khi đó không thể cho bà ấy. Sau khi bà bỏ đi, bố đã dần dần từ bỏ hết tất cả, thế nhưng bà ấy vẫn không quay trở lại.”
“Vậy lần này bà quay trở lại rồi sao?”
Cao Tử Quần nhếch môi: “Không phải vì bố anh, cũng chẳng phải vì anh…”Anh cố tình ngừng lại: “Mà là vì em.”
Lãnh Tây trợn tròn mắt.
“Đúng vậy, mục đích của bà ấy về lần này là muốn gặp em.” Cao Tử Quần khẽ cười, vẻ mặt không để tâm: “Anh và bà ấy duyên ngắn, là mẹ con mấy chục năm nhưng số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau khi sinh anh thì bà bị bệnh, rồi được người ta chỉ cách phẫu thuật, sau khi lành bệnh bà liền trở thành tín đồ con chiên.”
Anh kể toàn bộ câu chuyện của mẹ anh cho cô. Lãnh Tây xúc động: “Em thật sự ngưỡng mộ mẹ anh, bà là một người phụ nữ rất dũng cảm.” Cô cười nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh: “Khó trách trước đây con người anh luôn u tối đến như vậy, thì ra là thiếu tình thương.”
Cao Tử Quần nhìn cô, rồi bỗng nhiên bật cười: “Hiện tại anh vẫn thiếu tình thương, Tây Tây…” Anh hôn lên cổ cô.
Lãnh Tây cóc lên đầu anh: “Tránh ra một bên.”
Cao Tử Quần tức giận: “Con gái các em sao nói chuyện lâu thế, đã nói mấy tiếng rồi, rốt cuộc có định kết thúc hay không đây?”
Lãnh Tây gõ bàn phím: “Chuyện nhà cửa anh tự nói chuyện cùng họ đi, em mặc kệ.”
Khóe miệng Cao Tử Quần giật giật, bây giờ anh đúng là đang bước trên hố mìn, nhỡ đâu không cẩn thận đụng đến ngòi nổ của bố vợ…thôi thì toàn thân anh tan xát tanh bành. Anh đau khổ nằm xuống,