Old school Easter eggs.
Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323735

Bình chọn: 9.00/10/373 lượt.

nói chuyện xong.

Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Lúc gần đi, mẹ chồng kéo tôi lại, chậm rãi lên tiếng.

“Hãy chăm sóc Nặc nhi chu đáo…trong thời gian này nó đang cải tổi cơ cấu sản nghiệp, nhân sự bên trong tập đoàn thay đổi khá lớn, áp lực con cũng có thể tưởng tượng. Hơn nữa có một vài thương nghiệp cùng lĩnh vực đang cạnh tranh ác liệt, còn ác ý phá hoại, nó gần đây thật sự là rất mệt mỏi.”

“Con sẽ làm vậy ạ.” Cầm tay mẹ chồng, tôi cam đoan.

Tuy rằng anh chưa bao giờ kể chuyện trên thương trường, nhưng áp lực này tôi vô cùng hiểu rõ. Gần đây số lần anh thở dài cùng thời gian trong phòng đọc sách tăng lên.

Lòng tôi, cũng vì anh mà đau. Lo lắng cho sức khỏe của anh, cũng lo lắng cho tinh thần của anh.

Người làm vợ như tôi, thật đúng là không để anh bớt lo.

Tự trách không ngừng dâng lên trong lòng.

“Không phải lỗi của con.” Mẹ chồng vỗ cỗ bả vai tôi, thân thiết nói. “Thêm vài cái mỉm cười, thêm vài cái an ủi, có thể nó sẽ cảm thấy phấn chấn gấp trăm lần.”

“Dạ! Con sẽ!”

“Được rồi, trở về đi.” Mẹ chồng cười cười, ngồi vào xe, dần dần đi xa.

Tôi nhìn theo bà ấy,mãi đến khi không nhìn thấy thân xe nữa mới xoay người đi về phía xe của mình.

Bãi đỗ xe dưới tầng hầm trống trơn, không còn ai. Thời gian cũng đã muộn, tiếng giày cao gót vang lên, cho dù đó là do mình tạo ra thì nghe vẫn làm cho người ta sợ hãi. Tôi bắt đầu có chút hối hận vì đã không để lái xe đi theo đến.

Bước nhanh về phía xe của mình, tôi tìm trong túi xách, lấy chìa khóa ra.

“Tít tít—“ hai tiếng, mở khóa tự động, vào lúc đang định mở cửa xe thì một âm thanh từ phía sau truyền đến.

“A—“ Tôi theo bản năng mà hét lên, tim cũng vọt lên tới cổ họng.

“La tiểu thư…”

Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ kia, tôi cũng không xa lạ gì.

Chậm rãi xoay người, lại và lúc nhìn thấy rõ người phụ nữ kia liền sững sờ tại chỗ… “Cô…… sao lại thành thế này?”

Tôi không thể tin được đây là Kỉ Lan một tháng trước còn rất có sức sống,

giờ phút này lại giống như một bộ xương khô. Khuôn mặt tái nhợt tiều

tụy, không có chút sinh khí, vành mắt thâm đen giống như người hít thuốc phiện. Tơ máu trong mắt kia cũng nhiều đến dọa người.

Cô ta, giống như đã chết một lần vậy.

“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Suy yếu nói xong, cô ta vén tóc mình bị xòa xuống.

“Nói chuyện gì?” Tôi không muốn có tiếp xúc gì với cô ta cho lắm, thậm chí ngay cả tới gần cô ta cũng có chút kháng cự lại.

“Chuyện của Nặc.” Cô ta ho khan vài tiếng xong, khó khăn mở miệng.

“Cô nói đi.” Tôi tựa vào bên cửa xe, nhìn về phía cô ta.

“Tìm một chỗ nói chuyện đi.” Cô ta yếu ớt nói xong, xoay người định cất bước.

“Không cần đâu, cô có gì thì cứ nói thẳng.” Tôi lên tiếng ngăn cô ta lại.

Nhưng cô ta lại như là phản ứng chậm mà ngẩn người nhìn tôi.

“Nếu như không quan trọng, tôi còn vội về nhà, xin thứ lỗi.”

“Tôi –”

Miệng hơi hé mở nhưng vẫn chưa kịp nhả ra được bao nhiêu chữ thì người trước mắt đã ngất xỉu trong lòng tôi.

Tôi theo bản năng đỡ cô ta, tôi không rõ giờ lại là chuyện gì.

Cố ý đến trước mặt tôi phát bệnh sao? Tranh thủ đồng tình à?

Việc đó đều không cần thiết. Cô ta hẳn phải biết đó là chuyện không thể nào.

“Này, cô tỉnh lại đi.” Vỗ vỗ mặt cô ta đang mê man, vẫn không chút phản ứng.

Nhìn bốn phía, không có ai. Tôi rơi vào đường cùng chỉ có thể dùng sức lực

toàn thân kéo cô ta vào trong xe, đi thẳng đến bệnh viện.

Trên đường, di động vang lên, là tiếng nhạc tôi cài riêng để biểu thị công khai thân phận của anh – người đàn ông của tôi.

“Dùng bữa xong chưa?” Tiếng nói hùng hậu của anh từ đầu bên kia truyền tới.

“Vừa dùng xong, anh về nhà rồi sao?”

“Ừ, anh đi đón em nhé?”

“Anh thật sự là phải đến rồi, xảy ra chút chuyện.” Tôi nhìn người phụ nữ ở ghế sau một cái, mệt mỏi thở dài.

“Làm sao vậy?!” Anh lo lắng hỏi.

“Kỉ Lan ở trong xe của em, hôn mê rồi.”

“……”

Im lặng truyền đến.

Lôi Nặc phỏng chừng là đang ngẩn người. Bởi vì ngay đến chính tôi cũng

không hiểu được bây giờ đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

“Được, em đang ở đâu?”

“Bây giờ em đang đi đến bệnh viện Nhân Kính.” Nhìn định vị báo cách không còn xa, hẳn là rất nhanh sẽ đến rồi.

“Chờ anh.”

“Được.”

Ngắt điện thoại, bất đắc dĩ nhìn Kỉ Lan đang mê man, bỗng nhiên lại có rất nhiều cảm thán đối với đời người.

Thời gian trôi qua, quả nhiên một chút cũng không ngưng nghỉ.

Người cũng vậy mà chuyện cũng thế, không dùng tâm để yêu quý thì sớm hay muộn cũng từ khe hở mà lọt mất.

Đến lúc này dù có muốn níu kéo lại chút gì, xem chừng cũng không thể nữa.

Người là loại động vật thông minh, nếu biết rõ vật gì sẽ làm mình đau đớn,

thì lúc tiếp cận lần nữa sẽ sinh lòng đề phòng. Nếu muốn khiến người ta

mở rộng cửa lòng, không chút khúc mắc nào mà tiếp nhận, sẽ gian nan đến

không thể tưởng tượng.

Tôi không tin Kỉ Lan sẽ không rõ điểm ấy, có lẽ đây là cái gọi là si mê đi.

Không phải si mê của tình yêu, mà là loại si mê trên tinh thần của không thể

chấp nhận thất bại, không thể chấp nhận người khác không yêu mình.

Ở mức độ nào đó mà nói, tình yêu, quả thật sẽ làm người ta trở nên điên cuồng cùng ngu xuẩn.

Điên cuồng đến m