Polly po-cket
Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323772

Bình chọn: 7.00/10/377 lượt.

"Ăn ngon thật! Anh có muốn ăn một cái không? Bánh hạt dẻ tôi làm là món

mà các đồng nghiệp thích nhất đó”.

"Công việc của cô chính là làm bạn gái của tôi!"

"Loại chuyện như vậy không thể miễn cưỡng! Xin miễn cho kẻ bất tài Doãn Thần

Lam này! Tôi không đồng ý, cũng không coi là thật! Tài nấu nướng của tôi rất tốt, tôi có thể làm đầu bếp nhà anh."

Không coi là thật? Hắn Mục Thiên Dương nói, có thể không tính?

"Nhà chúng tôi đã có đầu bếp!" cặp mắt Mục Thiên Dương tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Doãn Thần Lam."Đó là cái gì?"

"Cái gì?"

"Vết thương màu đỏ đường kính mười cm trên tay cô."

"Cái này à?" Doãn Thần Lam còn tưởng rằng có cái gì ngạc nhiên."Mới vừa rồi

lấy bánh trong lò nướng không cẩn thận bị bỏng, khi nấu ăn ít nhiều cũng sẽ xảy ra, điều này cũng không có. . . . . ."

"Ngu ngốc!"

Lửa giận của Mục Thiên Dương bốc lên cao.

Hắn không nói gì cầm tay Doãn Thần Lam giống như bắt con gà con, vừa đi vừa kêu to: "Bác Mặc Sĩ! Bà Cát! Mạnh tẩu!"

Hắn gọi tất cả những người có thể gọi đến.

Mặc Sĩ Hoa xuất hiện đầu tiên, bà là phụ nhân trung niên mập mập lùn lùn, khuôn mặt tròn vo, bộ dạng vô cùng hiền lành.

Giọng Mục Thiên Dương gọi người như đang kêu cứu hỏa, cho nên Mặc Sỹ Hoa quả thật bị hắn hù chết.

"Đã xảy ra chuyện gì?! Mục tiên sinh!”. Bà hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy

Mục Thiên Dương đang nắm tay trái bị thương của cô gái trẻ tuổi, bộ dạng trong cơn giận dữ.

"Bác sao lại để cho người khác động tới phòng bếp của mình?" Mục Thiên Dương tức giận chất vấn.

"Tôi. . . . . . Cô ấy không phải là giúp việc mới tới sao?" Mặc Sĩ Hoa vô

tội, dù sao Mục Thiên Dương sau khi trở về, chưa từng thông báo vị trí

làm việc cho cô bé, cô bé này lại kiên trì muốn giúp đỡ, bà mới có thể

cho rằng cô bé ấy là giúp việc mới tới. Bà thấy mình bị mắng thật vô

tội.

"Ngu ngốc!" Mục Thiên Dương nói: "Tôi có nói cô ấy là giúp

việc sao? Đây là bạn gái của tôi, bác nếu lại cho cô ấy vào phòng bếp,

về sau bác cũng không làm việc ở phòng bếp của Mục gia nữa."

"Vâng vâng vâng, tôi không dám."

"Tôi không phải. . . . . ." Doãn Thần Lam còn muốn phản bác, lại bị Mục

Thiên Dương dựng râu trợn mắt trừng không dám nói lời gì nữa.

Lúc này, bà Cát cùng Mạnh tẩu cũng đều chạy đến.

"Rất đau nha. . . . . . Anh có thể nhẹ tay chút không. . . . . .?"

Mục Thiên Dương không để ý cô, bởi vì hắn muốn từ từ dạy dỗ cô.

"Cô bé này là bạn gái của tôi, không cho phép để cô ấy quét dọn trong nhà,

không cho phép để cô ấy sửa sang lại sân nhà, không cho phép để cô ấy

làm bất kỳ việc gì." Mục Thiên Dương ra lệnh lần thứ nhất."Còn nữa, mời

bác sĩ Thẩm tới đây!"

"Không cần, chuyện này không có sao . . . . .!" Người này sao lại làm cho vấn đề nhỏ như vậy biến thành chuyện lớn ? !

"Còn chờ cái gì? !" Mục Thiên Dương hét lớn.

Mọi người vừa nghe, vội vàng đi lấy hòm thuốc, gọi điện thoại, chuẩn bị dụng cụ băng cá nhân, bận bịu rối rít.

"Mục Thiên Dương!" Rốt cuộc Doãn Thần Lam không nhịn được bộc phát, cô đau

đến ngậm nước mắt, kêu lên: "Anh còn không buông tay, tôi sẽ bị bầm tím

đó!"

Mục Thiên Dương lúc này mới buông tay.

Tay của cô quả nhiên đã bị bầm tím một vòng. Người đàn ông này khí lực sao lại lớn như vậy?

Mục Thiên Dương nhìn vết bầm mình tạo ra, mặc dù mặt lộ vẻ áy náy, nhưng đầu lưỡi vẫn như cũ cứng miệng:"Đây là do cô tự làm!"

Lời nói này hơi quá đáng chứ? ! Cô không có làm gì sai, tại sao làm một cái bánh ngọt cho hắn ăn, còn phải rước lấy loại đối đãi này?

"Đây

chính là cách anh đối đãi với bạn gái sao?" Doãn Thần Lam giơ vết bầm

trên tay lên cho hắn nhìn, nhìn Mục Thiên Dương chất vấn.

Mục Thiên Dương bị vấn đề này làm khó rồi.

Trong quá khứ hắn chưa từng có bạn gái, hắn cũng không hiểu đối đãi với bạn gái thế nào.

Hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không chịu bất cứ thương tổn gì, cho nên

"Lấy" cô vào trong nhà chăm sóc; hắn chỉ là muốn bảo vệ cô gái này không bị thương tổn, cho nên không để cho cô làm bất cứ chuyện gì. Đây chính

là phương thức của hắn.

Nhưng nhìn thấy vết bầm trên tay cô, hắn lại cảm thấy hết sức ảo não.

Cô gái này là ngu ngốc sao? Bị Cô Giai Thành cái loại động vật suy nghĩ

bằng nửa người dưới lừa xoay quanh, cũng không hiểu rõ tâm ý của hắn.

"Tôi rất xin lỗi." Nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, đối với Mục Thiên Dương mà nói, đã coi như là tốt lắm rồi, bởi vì hắn cũng không thích giải thích.

Đây là lần đầu tiên hắn chính miệng nói ra bốn chữ "Tôi rất xin lỗi" này.

"Thôi, không cần, dù sao tôi cũng không phải bạn gái của anh." Doãn Thần Lam bình thản nói.

Mục Thiên Dương vừa nghe xong, hung hăng nhìn cô một cái, tức giận bước đi ra ngoài, sập cửa lại.

Chậc, cô gái này chẳng những không biết nặng nhẹ, hơn nữa còn rất xem thường hắn. Cùng lúc, tin tức Mục Thiên Dương đầu tư vào Á Tấn vừa truyền ra, lập tức khiến ngành điện tử khiếp sợ.

Các công ty khác hoàn toàn không thể tiếp thu, Mục Thiên Dương lại đầu tư vào công ty Á Tấn không bằng bọn họ? !

Dựa vào tài lực cùng thực lực của bọn họ Á Tấn còn chưa bằng một phần mười bọn họ, tại sao?

Cái chữ hỏi "Tại sao?" này đã bị ném ra sau, các loại