
hân khẩn trương mà xông
vào hồi báo: "Nhân viên quản lý đại sảnh cũng không phát hiện hành tung
ra vào của Doãn tiểu thư"
"Cái gì? !" Mục Thiên Dương hai mắt ngưng tụ. Giác quan thứ sáu nói cho hắn biết, chuyện lớn rồi.
Không chờ thêm một giây đồng hồ, Mục Thiên Dương lập tức đứng lên đi về phía chuông khẩn cáp báo hoả hoạn.
Hắn vươn tay, đè xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, chuông báo vang dội cả tòa cao ốc Babel, thanh
âm chói tai phá vỡ sự bình yên vốn có của khu cao ốc này.
"Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi ! ?"
" Cao ốc Ba bel bị hỏa hoạn rồi! ?"
Các nhân viên trong cao ốc Babel, đều từ trong phòng làm việc vọt ra đại sảnh, bay vọt vào cầu thang thoát hiểm.
Lúc này, trừ chạy trối chết ra ngoài, còn có chuyện quan trọng hơn? !
Sau một khắc, Mục Thiên Dương lợi dụng hệ thống truyền thanh triệu tập lại tất cả nhân viên.
"Không có hỏa hoạn. Tôi yêu cầu mọi người lục tìm mọi gian phòng, phòng họp,
bất kỳ chỗ nào có thể chỗ giấu người!" Mục Thiên Dương nói: "Người nào
tìm được Doãn Thần Lam trước, tôi sẽ thưởng. . . . . . Một vạn"
Một vạn? !
Một vạn? !
Bọn họ không có nghe lầm chớ?
Như này mà cũng được? Coi như thật sự hỏa hoạn cũng muốn lấy thân đi liều mạng nha!
Mọi người châu đầu ghé tai mấy giây, lập tức giải tán .
Đây là tìm người, cũng là"Kiếm tiền" !
Cách phòng làm việc Mục Thiên Dương không xa ở đầu này, Cô Giai Thành đang
chuẩn bị hưởng dụng Doãn Thần Lam, cũng bị chuông báo dọa cho sợ hãi.
Hắn từ trên người Doãn Thần Lam nhảy xuống.
Doãn Thần Lam nhân cơ hội hô to: "Cứu mạng ! Cứu mạng !"
Cô Giai Thành ngay tức khắc quay đầu lại giữ chặt cô.
Hắn uy hiếp cô nói: "Chúng ta cùng đi."
"Tôi không muốn!" Cô liều mạng giãy giụa.
"Cô không có lựa chọn, đi!"
Cứ như vậy, Cô Giai Thành đem theo Doãn Thần Lam, mở cửa khóa phòng họp, đi ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa ra, mặt lạnh như băng của Mục Thiên Dương lập tức xuất
hiện trước mặt, sau lưng còn có một nhóm người đi theo.
Cô Giai Thành cơ trí lập tức bắt lấy Doãn Thần Lam lui về phía sau.
"Không có hỏa hoạn chứ? !" Cô Giai Thành nghĩ “Là mưu kế của anh? !"
"Ngưỡng mộ đã lâu, Cô -- tiên -- sinh!" Mục Thiên Dương từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ này.
"Không được đến gần!" Cô Giai Thành nắm được cổ của Doãn Thần Lam: "Nếu không tôi sẽ bóp chết cô ấy."
"Anh đang uy hiếp tôi?"
"Hừ, tôi không uy hiếp!" Cô Giai Thành đắc ý nói: "Tuy nhiên anh không có lựa chọn..."
"Vậy sao?"
"Cô ta là tôi theo đuổi trước, anh đừng mong ngồi hưởng thụ thành quả!" Cô
Giai Thành nói: "Anh muốn dạng con gái không còn trinh trắng? Cô gái này là của tôi, anh nên biết, cô ấy sớm đã là người của tôi."
"Anh. . . . . . vì sao. . . . . . nói như vậy?!" Doãn Thần Lam mặc dù bị bóp cổ đến khó thở, cũng gắng hết sức để giải thích.
Bởi vì, cô không muốn Mục Thiên Dương hiểu lầm.
"Xin buông cô ấy ra!" Mục Thiên Dương rất lễ phép dùng chữ “Xin" này.
Lúc này, người chung quanh vừa nghe thấy, chân cũng mềm nhũn.
Bởi vì chỉ có bọn họ biết, khi Mục Thiên Dương càng lễ phép, thì chứng tỏ, kết quả dành cho đối thủ của hắn càng thê thảm.
"Cầm thú!" Doãn Thần Lam thật vất vả tránh thoát bàn tay của hắn, điều chỉnh tốt góc độ, liền hướng cánh tay Cô Giai Thành nghiến răng cắn một
miếng.
Một tay Cô Giai Thành đau đến tê dại, nhưng hắn vẫn cố sức dùng tay còn lại giáng cho cô một cái tát.
Doãn Thần Lam té xuống đất.
Hành động này khiến Mục Thiên Dương mất đi sự kiên nhẫn nãy giờ, hết sức tức giận.
Hắn nháy mắt với những người xung quanh .
Không tới ba giây, có mười đầu súng nhắm ngay vào đầu Cô Giai Thành.
Những hộ vệ cầm súng này, bình thường trông giữ trong cao ốc Babel, phụ trách bảo vệ an toàn của Mục Thiên Dương, bọn họ đều là thủ hạ trong tay Cát
Liên Thành, được chọn lựa kỹ càng, mỗi người đều là danh thủ tiêu chuẩn
cấp quốc gia tuyển đi thi Olympic.
Ý tứ chính là, mười khẩu súng trên đầu Cô Giai Thành này, sẽ tạo ra một cái hố.
Cô Giai Thành bây giờ mới tỉnh táo lại, mặt không chút máu, quỳ thụp xuống, giơ hai tay lên.
"Tha mạng !"
"Tôi không nói muốn mạng của anh!" biểu tình Mục Thiên Dương vẫn lạnh lùng, giọng nói nghe như băng giá tỏa ra.
Mười người thuận lợi giữ chặt Cô Giai Thành.
Mục Thiên Dương đi tới bên người Doãn Thần Lam, ngồi xuống, dịu dàng đỡ cô dậy:"Có đau không?"
"Đau!" Doãn Thần Lam oán hận nhìn Cô Giai Thành, nói: "Rất đau!"
Mười người bắt đầu động tay với Cô Giai Thành.
Bốp bốp bốp ba tiếng vang lên.
Mười người đàn ông to lớn ra tay, không phải là chuyện tốt lành. Cô Giai Thành đau đến tè ra quần, kêu van tha thứ.
Mục Thiên Dương ra hiệu bằng mắt, mười người đồng thời dừng tay.
Mục Thiên Dương lại hỏi một lần nữa: "Còn đau không?"
Doãn Thần Lam kiêu ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn Mục Thiên
Dương, lại ngọt ngào làm nũng nói: "Rất đau! Rất đau!"
Mười người nghe thế, tiếp tục đánh.
Cô Giai Thành liền hướng Doãn Thần Lam hô cứu mạng: "Thần Lam, anh biết
sai rồi! Anh thề. . . . . . A! Xin đừng. . . . . . Tôi thật sự . . . . . . A!"
Mục Thiên Dương cùng Doãn Thần Lam nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nở nụ