
đã hạ lệnh, cô không được rời khỏi tầm mắt của anh quá mười phút, bây giờ đã hết thời gian.
Một ngày nọ, cô từng thử qua "Quá thời gian", Mục Thiên Dương đuổi việc ba
người, hại cô có cảm giác gây ra nghiệp chướng nặng nề đến tận bây giờ.
Bước nhanh mà đi, Doãn Thần Lam cố gắng hết sức không để ý tới người quấy
rầy bên cạnh. Bây giờ nhìn thấy người đàn ông này, cô vừa xem thường vừa thấy ghê tởm.
Cô đi thẳng, cho đến khi Cô Giai Thành đưa tay ngăn cô lại.
"Buông tay!" Cô nắm chặt quả đấm, hướng đầu Cô Giai Thành vung đến.
Hắn vì cái gì luôn ưa thích ở chỗ công cộng lôi lôi kéo kéo, làm như vậy thích lắm sao?
Hắn muốn nổi danh, nhưng cô không muốn theo cùng.
Huống chi, nghe nói hắn đã cùng Michel chia tay. Cô gái kia đã cùng hắn ở
chung một chỗ từ lúc hắn còn hai bàn tay trắng đến khi nổi danh thành
quý tộc nên rất điên cuồng, nên sau khi chia tay đã tìm người trả thù,
như vậy không dễ chơi.
Cô Giai Thành nhịn đau đớn, nói tiếp:
"Doãn Thần Lam, vì em, anh đã cùng tất cả các cô gái khác đoạn tuyệt qua lại rồi, anh chỉ yêu mình em. Thật đó!"
Cô Giai Thành định trực tiếp vọt tới trước mặt cô để ngăn cản.
Doãn Thần Lam không động một cọng lông mày, vòng qua hắn: "Đó là chuyện của anh. Tự giải quyết cho tốt đi!"
Cô Giai Thành cảm thấy tuyệt vọng, hai vai thõng xuống.
Hắn vốn nghĩ, Doãn Thần Lam tâm tình thiện lương yếu đuối như vậy, vừa ngốc lại luôn nhớ tình xưa, nên không chịu nổi mấy lời ngọt ngào, nhưng hắn
vạn lần không ngờ, lần này Doãn Thần Lam thực sự tức giận như vậy, nói
gì cũng không nghe
Qua một lúc, hắn lấy lại tinh thần đuổi theo.
Bởi vì, mọi động vật giống cái trong tay hắn Cô Giai Thành muốn trốn khỏi,
không một ai có thể toàn thân mà lui . Doãn Thần Lam cũng không ngoại
lệ.
Hắn từng tốn bó lớn tiền mặt trên người cô, hôm nay Mục Thiên Dương không phải tốn nhiều sức có được, vậy làm sao có thể?
"Doãn Thần Lam, anh sẽ chờ, cho đến khi em phát hiện ra anh đối với em là
thật tâm thành ý, em sẽ biết rõ anh yêu em nhiều thế nào."
"Xin
anh đừng làm phiền tôi nữa!" Thấy phòng làm việc của Mục Thiên Dương
càng gần, Doãn Thần Lam càng muốn đuổi Cô Giai Thành đi.
Cô thật
vất vả mới bắt được một chú rể mới, dù đại não anh có vấn đề về cách bày tỏ tình yêu. Đây coi như là ông trời thương hại cô, cô không thể để mất nó một cách dễ dàng được.
Huống chi, nể tình việc Cô Giai Thành
ngày trước cùng cô qua lại, đối với cô cũng không tệ, cô cũng phải vì sự sống chết của hắn mà suy nghĩ chút.
Lúc trước hai tên áo đen dám cả gan động vào người cô, hiện tại một gã đứt tay, một gã đứt chân, Cô
Giai Thành nếu bị Mục Thiên Dương phát hiện, còn tới quấy rầy cô. . . . . .
Cô nhìn hắn, vì an nguy của hắn mà cảm thấy lo lắng.
Cô Giai Thành vẫn đuổi đến tận cùng không buông như cũ.
"Doãn Thần Lam, anh sẽ làm cho em nhìn thấy quyết tâm của anh!" Lời thề son
sắt vang lên trong hành lang dài bỗng trở nên vang vọng.
"Tùy anh làm như thế nào, cách tôi xa một chút là tốt rồi."
Cô đang cứu hắn, hắn có hiểu hay không, đồ đàn ông đần!
Đã diễn đến dạng này mà Doãn Thần Lam vẫn không có bị lừa? Cô gái này bỗng dưng trở nên thông minh là thế nào? Chẳng lẽ cô đã ăn loại dược liệu
Thần Tiên đặc hiệu gì đó sao?
Cô Giai Thành nhìn việc lớn sắp hỏng, không thể xoay chuyển, nóng nảy muốn điên.
Đột nhiên, hắn tinh mắt nhìn thấy phòng phía trước bên phải có cánh cửa
đang mở, linh cơ nhất động, nhanh tay đẩy Doãn Thần Lam vào, hắn cũng đi theo vào, ngay sau đó khóa cửa lại.
Doãn Thần Lam kinh sợ quá độ, quay đầu lại nhìn thấy Cô Giai Thành, phát hiện vẻ mặt hắn đầy giận dữ.
"Em có biết, tôi là vì em mới chia tay Michel hay không?" Cô Giai Thành
thẹn quá thành giận:"Tôi yêu em như vậy, sao em trở mặt?"
"Cô
Giai Thành! Anh muốn làm gì? Đây là tập đoàn Đại Dương, anh muốn tìm
chết sao?" Doãn Thần Lam không thể tin nhìn Cô Giai Thành, cất giọng
khuyên bảo.
Nhưng chớp mắt, cô lại phát hiện mình thật sự quá ngây thơ rồi.
"Mục Thiên Dương, đúng không? !" Cô Giai Thành tức giận hỏi: "Em yêu hắn
phải không? Doãn Thần Lam. Em cũng quá lẳng lơ đi? Mục Thiên Dương có
cái gì tốt? Anh nghe nói hắn chưa bao giờ qua lại với cô gái nào, hắn có thể giống anh ôn nhu săn sóc như vậy sao?"
"Chuyện này không
liên quan đến anh!" Doãn Thần Lam lười cùng hắn nói nhảm, thừa cơ muốn
tông cửa xông ra, lại bị Cô Giai Thành cầm tóc kéo lại.
" Đau!" Doãn Thần Lam đau đến mức nước mắt rớt xuống."Anh làm cái gì vậy?!"
Cô Giai Thành kéo Doãn Thần Lam vào trong ngực, dường như mất hồn nói với cô: "Anh . . . . . Muốn em!"
"Không được!" Doãn Thần Lam nói.
"Không có gì không thể!" Cô Giai Thành bộc lộ bản chất:"Sẽ không ai biết, chỉ
một lần thôi, anh bảo đảm sẽ không cho Mục Thiên Dương biết."
"Cứu. . . . . ."
Còn chưa nói hết, miệng của cô đã bị Cô Giai Thành lấy tay che lại. . . . . .
Mục Thiên Dương ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên. Hắn không ngừng nhìn đồng hồ trên tường.
Đã qua nửa tiếng rồi. Con sóc con này đi đâu rồi? Rơi vào trong bồn cầu sao?
"Trong nhà vệ sinh nữ không một bóng người." Tô Tiêu C