Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323684

Bình chọn: 7.00/10/368 lượt.

Mục Thiên Dương nhìn nhau một cái, thật lúng túng tại thời khắc lãng mạn như vậy .

"Bà Cát! Bà Cát!" Mục Thiên Dương lên tiếng phá vỡ không khí lúng túng.

Bà Cát vừa sắp xếp xong phòng cho bác sĩ Trầm Chí Hoa, lại nghe Mục Thiên Dương hét, vội vàng chạy tới.

Mấy ngày nay bà đúng là bở hơi tai, thiếu Mặc Sỹ Hoa, lượng công việc tăng

nhiều không nói, lại còn bị cô gái của Mục Thiên Dương làm cho đau đầu

nhức óc.

Vừa vào cửa, nhìn thấy Doãn Thần Lam cuối cùng cũng tỉnh lại, lập tức bà Cát cũng biết nên làm cái gì rồi.

"Tôi đã hầm một nồi cháo dinh dưỡng rồi, tôi bưng lên ngay đây!" Bà Cát lại

tiếp tục nói: "Cô Tô Tiêu Chân đã gọi điện thoại nhiều lần, Mục tiên

sinh, tôi đã bị cô ấy mắng vài lần rồi. Nếu như ngài có rảnh rỗi, nên để tôi hầu hạ Doãn tiểu thư ăn cơm, ngài. . . . . ."

" Hành trình của tôi từ lúc nào thì đến phiên bà tới an bài?" Mục Thiên Dương lạnh mặt nói.

"Đúng. . . . . . Đúng. . . . . . Thật xin lỗi." Nhớ Mặc Sỹ Hoa mới vừa gọi

điện thoại tới đây, khóc lóc kể lể áp lực thất nghiệp, bà Cát cũng có

chỗ cảnh giác.

Ở chỗ này, ít nói lại một chút thì tốt hơn.

"Vậy tôi đi chuẩn bị trước." Bà Cát nói tránh đi.

Mục Thiên Dương nhíu mày, trong lòng suy đoán, Tô Tiêu Chân không có chuyện quan trọng, chắc sẽ không gọi điện thoại đến Mục gia .

Hắn nhìn Doãn Thần Lam, trong lòng đấu tranh kịch liệt

Thôi, thiên đại sự tình gì cũng đều không quan trọng bằng chuyện mất mà được lại cô.

Huống chi, hắn dưới trướng nuôi nhiều tinh anh như vậy, hắn không tin có thể có chuyện gì uy hiếp được hắn.

Doãn Thần Lam cũng nhìn Mục Thiên Dương, như nhìn thấu sự giãy giụa trong

lòng hắn. Mặc dù cô khá ngốc, nhưng khéo hiểu lòng người ngược lại là ưu điểm duy nhất trong cái đầu ngốc ngếch của cô.

"Anh có chuyện thì đi giải quyết trước đi!" Cô nói.

"Ngu ngốc! Có chuyện gì so với em còn quan trọng?"

"Em bây giờ đã không có việc gì rồi, trừ bụng rất đói. . . . . ."

"Anh cũng vậy, anh ăn cùng em."

Lúc này, bà Cát đã dùng tốc độ nhanh nhất, bưng toàn bộ cháo cùng chút thức ăn lên.

Bà nói: "Bà Diệp từ Italy gọi điện thoại về, bà nói: "Mấy ngày nay trong

nhà ồn ào cái gì? Quá kỳ cục rồi ! Ngày mai tôi sẽ về, tìm người tới đón được không?"

Mục Thiên Dương nghe, trợn mắt nhìn bà Cát một cái:" Bà có cần phải máy móc đem những lời khó nghe này nói ra sao?"

"Là bà Diệp muốn tôi nói như vậy!" Bà cũng rất vô tội.

Đang lúc hai người lâm vào thời điểm giằng co lúng túng, đột nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm "sụp, sì sụp".

Thì ra là Doãn đại tiểu thư đã cắm đầu cắm cổ ăn, miệng đầy thức ăn.

Hai người đồng thời nhìn Doãn Thần Lam, nhìn tình huống này, hai người cũng ngây người, mặt đầy dấu chấm hỏi như đang hỏi: "Có đói như vậy không?"

Doãn Thần Lam đang vùi đầu ăn, khóe mắt thoáng qua thấy bay tới bốn cái mắt

đang ngó cô, không bỏ được chén cơm trong tay, cô xoay đầu lại nói lúng

búng: "hai người cứ từ từ tán gẫu, với tôi, ăn cơm trước quan trọng

hơn."

Doãn Thần Lam vừa ăn vừa ca ngợi bà Cát: "Bà Cát, đồ ăn bà

nấu thật ngon đó! So với bác Mặc ngon hơn, cháu nhất định phải bái bà

làm thầy, bởi vì tay nghề của bà thật quá tuyệt vời!"

"Tôi. . . . . . Cám ơn." Bà Cát vừa lúng túng vừa kiêu ngạo, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào thì tốt.

"Em, không được phép của anh thì không cho xuống phòng bếp!" Mục Thiên Dương phản đối.

"Nhưng mà thói quen của em là nấu đồ cho bạn trai ăn !" Doãn Thần Lam không động não nói" Trước kia em chính là như vậy!"

Trước kia. . . . . .

Lại là trước kia!

Hai chữ này nghe vào tai Mục Thiên Dương như cái gai.

Chỉ có hắn là độc nhất vô nhị!

Doãn Thần Lam còn không biết, chỗ cách đầu cô mấy mét, đang toát ra khói đen dày đặc.

"Em nghe cho rõ ràng, không -- cho -- phép – xuống – phòng—bếp!"

Nói xong, Mục Thiên Dương liền đứng lên, như một trận gió biến mất ở gian phòng, chỉ còn lại bà Cát đứng trơ.

Bà ở Mục gia nhiều năm như vậy, nhìn thấy Mục Thiên Dương luôn lạnh lùng,

chưa bao giờ có chuyện gì có thể kinh động hắn, làm động tới tâm tình

của hắn.

Doãn Thần lam ngẩng đầu lên nhìn bà Cát, mặt vô tội hỏi: "Anh ấy đang phát cáu cái gì vậy?"

Bà Cát nhún nhún vai, bày tỏ không biết .

"Tính khí của anh ấy luôn luôn kém như vậy sao?"

"Không phải!" Bà Cát rất khẳng định điểm này.

Thật không hiểu lắm người này. Thôi, về sau ở chung lâu có lẽ là có thể hiểu rõ thôi.

"Bà Cát, có thể đem bí quyết nấu cháo truyền cho cháu không?" Doãn Thần Lam tiếp tục truy hỏi chủ đề vừa bị Mục Thiên Dương cắt đứt.

Bà Cát

đã rất lâu không nhận được lời ca ngợi trực tiếp như vậy rồi, mừng rỡ vô cùng:"Bà sẽ nói với cháu, nhưng cháu đừng hại bà già ta bị chửi nhé."

"Yên tâm!"

Hai người phụ nữ hi hi ha ha, rất vui vẻ.

So sánh với Doãn Thần Lam hạnh phúc vui vẻ, ở một đầu khác thành phố, một

người đàn ông khác đang chịu đau đớn đến không muốn sống.

Vốn

tính khí đã kém gần đây Michel bởi vì giá cổ phiếu của Tam Hợp thực

nghiệp giảm mạnh, chuyện xấu của cha truyền khắp các kênh truyền thông,

tâm tình rớt xuống đáy cốc, cũng dễ dàng nổi đóa, mà Cô Giai Thành vừa

đúng trở thành


Insane