Ring ring
Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323690

Bình chọn: 7.5.00/10/369 lượt.

ngầm.

Bọn hắn muốn lợi dụng Doãn Thần Lam để tiến vào tập đoàn Đại Dương, dò tìm bí mật kinh doanh, nhằm đánh bại tập đoàn Đại Dương.

Dù sao có một nội gián, mới xem là mưu kế vừa ổn định lại dài lâu. Mà nội

gián có thể gần Mục Thiên Dương như vậy, xem như cơ hội ngàn năm một

thuở.

Bọn họ nhìn trúng Doãn Thần Lam, bởi cô, thứ nhất không gia thế, hai là không bối cảnh, tâm tình sạch sẽ như tờ giấy trắng, chỉ cần cho ít tiền thì có thể lay động .

Dù sao, trên đời mấy ai có thể kháng cự lực hấp dẫn của tiền?

Một tên áo đen tiếp tục thuyết phục: "Cô vẫn nói, cô không có hứng thú đối

với người này, sao còn không đồng ý với chúng tôi? Chỉ cần mỗi tháng cô

cho chúng tôi một chút tin tức là được rồi, việc này đối với cô mà nói,

cũng không phải là chuyện gì khó khăn, không phải sao?"

Cô thật sự

rất muốn ngủ, ngủ một giấc thật dài . . . . . Những người này tại sao

lại phiền như vậy, cứ như ruồi bọ kêu ong ong bên tai?

"Tôi nói

rồi tôi không muốn, cho tôi nhiều tiền hơn nữa tôi cũng không cần!" Doãn Thần Lam càng ngày càng không còn hơi sức cùng bọn họ gào thét:"Tôi

không có hứng thú với anh ta, cũng không trở thành. . . . . . Phải làm

ra việc tổn thương đến anh ta hả?"

"Trăm vạn không phải là một

số nhỏ, bằng một mình con gái như cô, coi như kiếm cả đời, chỉ sợ cũng

làm không tới, đây là cơ hội tốt cho cô đổi đời."

"Tôi đối với việc làm giàu không có hứng thú!" Doãn Thần Lam nghiến răng

Giàu có, đương nhiên là rất tốt, nhưng là. . . . . . Nhưng, dầu gì Mục Thiên Dương đối với cô cũng không tồi, cô không được vì trở thành giàu có mà

bán hắn.

Nếu đổi lại là Cô Giai Thành, có lẽ còn có đường thương lượng. Cô nghĩ.

"Đối với làm giàu không có hứng thú?" Người áo đen hừ lạnh một tiếng: "Mở mắt nói mò. Không có ai là không muốn giàu có cả” .

"Thả tôi đi, tôi đã nói một trăm lần rồi! " Doãn Thần Lam kêu lên: "Các anh

là heo sao? Tại sao nghe không hiểu? Các anh đã liên tục hỏi tôi vấn đề

giống nhau ba ngày rồi, tôi cũng đã trả lời các anh mấy trăm lần, hiện

tại, để tôi đi, nếu không. . . . . ."

"Nếu không thì như thế

nào?"Gã áo đen cười lạnh: "Sẽ không có người biết cô ở chỗ này, trừ phi

cô đồng ý hợp tác, nếu không cô cũng không thể rời khỏi đây!"

Doãn Thần Lam dồn hết chút hơi sức cuối cùng, gượng đứng lên, quật cường chạy ra ngoài:"Để cho tôi đi!"

Tên áo đen chỉ động một đầu ngón tay, đã đẩy cô ngã lăn.

"Cô mau đáp ứng, chúng tôi lập tức chiêu đãi cô ăn ăn uống uống tại nhà

hàng 5 sao. Bây giờ cô hẳn là rất đói rồi, hơn nữa còn mệt mỏi chết đi

chứ?"

Một tên áo đen khác không kìm được, nóng nảy, hắn nói với

tên áo đen kia: "Con nhóc cứng đầu này rắn như bê tông cốt thép, nói

không thông, không bằng. . . . . ."

Hai người trao đổi ánh mắt, sau đó cười lên đầy ám muội và khả ố .

Lúc này, giác quan thứ sáu nói cho cô biết có gì đó không ổn.

Doãn Thần Lam mở to con ngươi trừng mắt bọn họ, vô cùng kinh hoảng và mệt mỏi.

Nhìn bọn họ tiến gần lại mình, cô tỉnh lại, cảnh giác hét lên.

"Các anh. . . . . . Các anh muốn làm gì?"

Một gã trong đó tiến sát lại gần cô, mặt dần dần ở trước mắt cô phóng đại. Hắn cúi người xuống, nhìn chòng chọc vào mắt cô.

"Cô sợ chúng tôi làm gì nhất? Tiểu thư."

Nghe vậy, Doãn Thần Lam sắc mặt nhất thời trắng xanh, vùng vẫy lui về phía sau mấy bước.

Cô đã suốt hai ngày không được ăn cái gì, cũng không ngủ rồi. Bây giờ cô ngay cả một chút hơi sức chống cự cũng không có.

"Các anh. . . . . . Muốn làm gì?"

Cô sắp khóc.

"Đừng làm như vậy. . . . . . Xin các anh . . . . ."

"Sớm biết cô cố chấp như vậy, chúng tôi dùng biên pháp mạnh, cần gì lãng phí nhiều thời gian như vậy" Gã áo đen nói lời này xong bắt đầu động tay

lôi kéo quần áo trên người cô, muốn cởi nút áo trước ngực cô ra.

Đôi tay Doãn Thần Lam liều mạng bắt được tay tên áo đen, nhưng không có hơi sức ngăn cản hắn tiếp tục lột áo cô, cô tuyệt vọng kêu lên đầy đau xót .

Gã áo đen không nhịn được một nút lại một nút áo cởi ra, dứt khoát cởi áo của cô ra

" Bây giờ cô có thỏa hiệp cũng không kịp. . . . . . Chậc chậc. . . . . ." Một người tên áo đen trong đó nhào lên người cô, giữ chặt tay của cô.

"Vô sỉ! Ngươi là con heo ghê tởm!"

Trời ạ, ai tới cứu cô?

"Cứu mạng! Mục Thiên Dương!" Lúc sợ hãi nhất, cô chợt gọi ra tên của hắn.

"Cô thật là thơm. . . . . ." Ngửi thấy mùi hương trên người cô, tên áo đen ngẩn người say mê hưởng thụ.

Chỗ bọn họ đang ở, là phòng họp dành riêng cho giám đốc của Tổng công ty

Tam Hợp thực nghiệp. Chìa khóa do riêng Mạch Khả Đường giữ. Nó vô cùng

bí mật, một năm chỉ có mấy hội nghị vô cùng cơ mật mở ở chỗ này. Còn

bình thường, nó cũng là nơi Mạch Khả Đường cùng với tình nhân nhỏ vụng

trộm.

Đang lúc Doãn Thần Lam tuyệt vọng tới cực điểm, một loạt

tiếng bước chân dồn dập rung chuyển cả tầng lầu, làm hai tên áo đen tinh trùng đang xông lên não cũng tỉnh táo lại.

Đột nhiên, phanh một tiếng, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, cửa gỗ xa hoa của phòng họp mở toang ra, đổ ầm xuống.

Đang chuẩn bị hiếp Doãn Thần Lam, tên áo đen vừa ngẩng đầu lên, mắt phải lập tức nhận một quả