Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326634

Bình chọn: 8.5.00/10/663 lượt.

àm sâu hơn nụ hôn này.

Tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, như là ngay cả bụng cũng nhảy lên vậy, tay Tần Chinh men theo vạt áo lần vào, lòng bàn tay dán lên cái bụng tròn vo của tôi chẳng chút trở ngại, nhẹ nhàng vuốt.

Tôi nhẹ giọng hừ hừ, cảm thấy vuốt ve với hôn khẽ như vậy rất thoải mái, cũng không đẩy anh ra nữa.

Lúc lâu sau, anh mới dừng hôn, nhéo nhẹ mí mắt tôi, khàn giọng nói: “Không được trốn.”

Tôi miễn cưỡng ừ một tiếng.

Cuối cùng anh ôm chặt tôi một chút, nói: “Rất nhớ em, muốn đưa em cùng về thành phố X …”

“Mẹ sẽ không cho đâu.” Tôi nói

“Ngồi máy bay quá mệt mỏi, anh lại không có thời gian chăm sóc em.” Anh hôn lên tóc tôi, “Chờ anh, nhanh thôi là ổn rồi.”

Aizz ….

Còn nói thế nào được nữa, tôi cũng quen mất rồi.

Tần Chinh đưa tôi về nhà, trong túi còn tờ đăng ký giả, trên tay còn mang đồ ăn khua, ấn chuông cửa loạn xạ, vẫn chả có ai ra mở cửa. Đúng lúc tôi chuẩn bị vòng lại nhà Tần Chinh xin ở nhờ, cửa cuối cùng cũng cạch một cái, mở ra.

Cửa vừa mở ra, người mở cửa giống như vận động viên nhận được gậy xoay người bỏ chạy, khóe miệng tôi giật giật, tự giác vào nhà, đóng cửa. (nhận gậy trong môn chạy tiếp sức ấy mà)

Mẹ già réo to trong phòng khách: “Tiểu Phong Phong mau lên, sắp chết, sắp chết rồi!”

Chắc là vừa rồi bận chơi game còn không dứt ra được mà mở cửa cho tôi, nhìn Thẩm Phong chạy nhanh như vậy còn không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, có lẽ nếu có trộm cướp vào nhà cũng chả ai hay biết.

Tôi mang đồ ăn khuya vào bếp, lại quay lại phòng khách, hai người còn đang mang bộ mặt dữ tợn hăng hái chiến đấu. Mẹ già thật là càng sống càng trẻ trung phơi phới …

“Này, con về rồi.” Tôi tìm lại cảm giác mình đang tồn tại.

“Bên trái, bên trái! Bắn bên trái!”

“Bác Chu, bác cản cháu rồi!"

Tôi: "..."

Im lặng một lát, tôi xoay người lặng lẽ về phòng, cầm lấy di động bên đầu giường khởi động lại.

Màn hình vừa lóe lên, đã có người gọi tới, không ngoài dự kiến, là Tần Chinh.

“Mới vào nhà à? Vừa gọi điện qua nhà em, sao lại không có ai nhận vậy?”

Tôi nhìn bên ngoài một chút, đừng nói là gọi đến, có khi cháy lớn hai người này cũng không nhích mông, “Mẹ và Thẩm Phong đang bận, em vừa vào nhà. Anh về tới nhà rồi hả?”

“Uhm” Tần Chinh lên tiếng, “Anh đặt vé chuyến đêm về thành phố X, chờ chút nữa phải ra sân bay. Lần này về anh sẽ từ chức, sau khi bàn giao xong mọi việc sẽ về. Tiểu Kỳ, anh biết em vẫn muốn về thành phố A, chúng ta cùng về thành phố A nhé."

Tôi sững sờ, lúc trước cũng chưa từng nghe anh nói về kế hoạch này. “Như vậy được sao? Nhưng anh vất vả lắm mới tìm được chỗ đứng trong công ty chứng khoán, lại đang phất a."

Tần Chinh cười khẽ một tiếng: “Có bỏ mới có được, kia chỉ là một bước đệm."

Tôi ngửa đầu nhìn đèn treo tường trên trần nhà, im lặng một lát mới hỏi: “Bạch Vi thì sao?”

Tôi dường như có thể nhìn thấy Tần Chinh nhíu mày trước mặt tôi. “Bạch Vi thì làm sao?”

Bên kia điện thoại loáng thoáng truyền lại tiếng gọi của mẹ Tần, Tần Chinh đáp lại một tiếng, lại nói với tôi: “Anh phải đi rồi, bay tới thành phố X chắc cũng mất 4-5 giờ, trưa mai sẽ gọi điện cho em.”

“Anh có việc thì cứ làm đi, không cần vội gọi cho em làm gì."

Tần Chinh dịu dàng nói: “Anh đã đồng ý với em, sẽ không để em lo lắng.”

Tôi nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Được, em chờ điện thoại của anh.”

Ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy, Thẩm Phong cùng mẹ tôi chiến đấu hăng hái đến nửa đêm, lúc nó vào phòng, tôi vẫn còn tỉnh, có thể giấc ngủ trên xe kia quá sâu.

“Lại đây, cho tao xem giấy đăng ký của chúng mày!” Thẩm Phong quỳ gối trên giường nói.

Tôi lấy tờ đăng ký ở chỗ sâu nhất trong ngăn túi ra ném cho nói, nó cẩn thận cầm lấy, tỏ vẻ: “Chu Tiểu Kỳ, mày cho là mẹ mày ngốc ư?"

Tôi trừng mắt nhìn.

“Mày bây giờ rõ ràng là già hơn nhiều so với trong ảnh!"

Lời này thật đả kích người ta, tôi chỉ có thể nói: “Ảnh chụp là P hồi trẻ.”

Thẩm Phong trợn mắt: “Mày lừa đứa ngốc à!”

Tôi còn nghiêm túc nói: “Mẹ tao sẽ tin!” Chỉ cần nói với bà một câu “Đây là công nghệ cao, nói mẹ cũng không biết”, bà sẽ sùng bái mù quáng tin là thật. Bà đã được quán triệt sâu sắc phương châm “Đọc sách nhiều, không cần xin giải thích “, giờ đã sắp thăng cấp thành “Không đọc sách, cũng không cần giải thích”, đàn ông cũng có thể mang thai, loài người cũng có thể lên tới mặt trăng, Lý Ninh nói, tất cả đều có thể.

Lý Ninh là cựu vận động viên thể dục và doanh nhân Trung Quốc. Ông là một trong những vận động viên xuất sắc nhất của thể dục Trung Quốc với 3 huy chương vàng tại Thế vận hội Mùa hè 1984. Lý Ninh cũng là người sáng lập và là chủ tịch của tập đoàn sản xuất dụng cụ thể thao hàng đầu Trung Quốc Li-Ning Company Limited. (Nguồn: wikipedia)

“Tao với Tần Chinh ký kết hiệp ức đình chiến, tạm thời ngừng chiến, anh ấy đã cắt đất đền tiền, chẳng qua mới chỉ trả được đoạn đầu, vẫn còn đoạn đuôi, anh ấy nói có việc phải về thành phố X, cho nên chúng tao sẽ tính sổ sau.” Tôi báo cáo với Thẩm Phong về tình hình chiến đấu.

Thẩm Phong uể oải dựa vào thành giường, “Anh ta đã nói hết chân tướng cho mày rồi? Tao đã nói vợ chồng cãi nha


XtGem Forum catalog