
phu, Phương Tiểu Thư liền mặc chiếc váy mà hắn chọn cho cô đi ra, Phương Tiểu Thư cũng không phải thuộc dàng gầy, cô có chút đầy đặn, nhưng cánh tay cũng không to, có lẽ chính là của ngực của cô quá lớn cho nên mới có vẻ đầy đặn hơn...
Nói thật, chiếc váy này thật sự rất hợp với Phương Tiểu Thư, đem tấm lưng trắng nõn cùng đường cong ngạo nhân tất cả đều bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Phương Tiểu Thư khó xử ngẩng đầu nhìn Bạc Tể Xuyên nói: "Ăn mặc thế này có vẻ không phù hợp cho lắm?"
"Sao lại không phù hợp?" Hắn nhíu mày, đi đến phía sau giúp cô sửa sang lại tóc đọng ở trên vai. "Vì sao không lấy ra đến? Cô chẳng lẽ không cảm thấy tóc để tại mặt trong quần áo thoạt nhìn rất khó chịu sao?"
... Thật sự làquẫn.
Phương Tiểu Thư chỉ cảm thấy một luồng khí nóng theo bên tai đánh úp lại, cả người cứng đờ, hơi thở đều trở nên dồn dập.
Bạc Tể Xuyên ngừng một chút, lập tức thu tay lại.
Phương Tiểu Thư đỏ mặt cúi đầu dùng ám ách gợi cảm thanh âm nói: "Lần đầu tiên gặp người đứng đầu gia tộc mà như vậy anh thật sự không sợ làm cha anh tức chết sao?"
Bạc Tể Xuyên tựa như thật sự lo lắng lời của cô, hắn chần chờ một chút rồi nhìn người bán hàng quầy chuyên doanh: "Lấy cái kia màu đen đóng gói."
"Tôi đã thử đâu ——" Phương Tiểu Thư giữ chặt cánh tay đang định quẹt thẻ của hắn.
"Không cần thử." Bạc Tể Xuyên cũng không quay đầu lại nói, "Chắc chắn là hợp."
"..."
20 phút sau, Phương Tiểu Thư ngồi trên ghế lái phụ, hai người bắt đầu lên đường về.
Bạc Tể Xuyên một bên lái xe một bên đem hòm nhỏ đặt trên bàn đánh bóng đưa cho cô, cô cầm không rõ phải làm gì cho nên nhìn hắn, hắn định nói gì đó nhưng lại thôi, tựa hồ luôn luôn phải cân nhắc lời nói, sau một lúc lâu mới nói: “Tiền di động sẽ trừ vào tiền lương của cô.”
Phương Tiểu Thư nheo mắt nói: "Tôi không cần di động."
"Cô cần."
"Tôi không cần."
"Cô cần." Bạc Tể Xuyên quay đầu lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, nhấn mạnh từng chữ một.
Phương Tiểu Thư cười lắc lắc hộp di động: "Được rồi được rồi, tôi cần."
Bạc Tể Xuyên hừ một tiếng quay đầu lại chuyên tâm lái xe, bên kia Phương Tiểu Thư đã bắt đầu ngắm chiếc di động mới, loại di động này nhìn cũng rất sa hoa, không biết xài hết bao nhiêu tiền.
Nghĩ tới đó Phương Tiểu Thư liền không thể cao hứng, vẻ mặt mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạc Tể Xuyên thấy nàng như thế, không mặn không nhạt mở miệng nói: "Nếu không có tiền cô có thể lấy từ thẻ, bên trong..."
"Đúng rồi." Phương Tiểu Thư bị hắn nhắc nhở, trực tiếp đánh gãy câu nói của hắn theo trong túi lấy ra thẻ của hắn, trả lại cho hắn, "Tôi chưa dùng một đồng tiền nào, anh xem xem thiếu không."
Bạc Tể Xuyên nhìn lướt qua đèn đỏ phía trước, khó hiểu hỏi cô: "Cô có ý gì? Cô mặc kệ?"
"Không phải." Phương Tiểu Thư mỉm cười đem thẻ nhét vào bàn tay thon dài đang nắm tay lái của hắn, "Tôi không tiêu tiền của anh, không cần trừ vào tiền lương, anh mỗi ngày ăn xem như tôi mời anh." Cô đắc ý nhướng mày, "Cho dù không có tiền ăn của anh, anh trả tiền lương cho tôi cũng nhiều hơn công tôi bỏ ra, không cần cảm thấy chính mình chiếm tiện nghi, anh mới là coi tiền như rác."
Bạc Tể Xuyên nắm bắt cái thẻ mày nhăn lại, không biết chính mình nên làm cái gì. Phương Tiểu Thư nhìn qua là cô gái vì sự thật mà đi bước một bán đứng lý tưởng lõi đời, nhưng là trên một số sự tình đã có so với người khác càng trân quý phẩm cách.
"Cô như vậy thân kiêm nhiều chức vụ, so với tôi cô hữu dụng với xã hội hơn." Bạc Tể Xuyên thản nhiên nói một câu, đem thẻ để lại trong túi, một lần nữa khởi động xe.
Phương Tiểu Thư biết hắn lại chui vào cái vòng luẩn quẩn nghề nghiệp, liền cúi đầu nặng nề nói: "Không, hữu dụng là người như anh vậy, tôi mới là vô dụng." Cô tự mình trêu chọc nói, "Bộ dáng hiện tại này của tôi ngay cả chính mình đều không ăn no, càng đừng nói bảo vệ cái gì vậy, tôi cũng không am hiểu nhân tế kết giao, chỉ có khả năng lắng nghe cùng đem sự tình trở nên càng tệ hơn, bất quá tôi sẽ trở nên hữu dụng, giống như anh vậy, có thể sống chính mình nghĩ tới cuộc sống, làm chính mình muốn làm chuyện, cùng người mình muốn ở cùng một chỗ."
Cô nói xong hướng hắn trát một chút mắt, nốt ruồi xinh đẹp dưới mắt trái làm cho ánh mắt mị hoặc của cô càng thêm quyến rũ, Bạc Tể Xuyên cảm thấy có cái gì đó chạy dọc theo sống lưng, làm cho người ta cả người không thoải mái, lại không nghĩ rời đi.
"Tôi lưu số điện thoại của anh vào số đầu tiên." Phương Tiểu Thư lắc lắc di động mới nhìn hắn cười tủm tỉm nói, "Số thứ hai là Lâm đội trưởng. Ai, trước kia cảm thấy thứ đồ này thật vô dụng, hiện tại cầm trong tay nhưng thật ra cảm thấy rất tốt." Cô nói đến đây bỗng nhiên buông di động xuống, "À đúng rồi." Cô xách túi đựng váy ôm vào trong ngực, "Cám ơn váy của anh, nhưng đây là giúp anh làm việc, sẽ không trả tiền cho anh đâu."
"Được." Bạc Tể Xuyên vẫn chuyên tâm lái xe, cũng không chú ý tới bộ dạng cô hôm nay quá mức hưng phấn.
Phương Tiểu Thư vòng ngực nhìn hắn suy tư một hồi, như là cố ý muốn xem hắn xấu hổ, bỗng nhiên nói: "Có chuyện này tôi quên nói cho anh."
Hắn nghiêng đầu