
thỏa hiệp, cho dù tay của em đang run lên."
Lúc còn nhỏ, Phương Tiểu Thư rất thích cảnh sát trưởng mèo đen, sau đó lớn hơn một chút cô liền thích Lưu Xuyên Phong, lại sau đó cô vừa thích Bạc Tể Xuyên. Cả đời này cô đều thích người không có khả năng, lại lần đầu tiên chiếm được sự đáp lại của người này.
Hắn nói bọn họ luôn luôn ở cùng nhau, này thật sự là lời thổ lộ làm cho người ta khó có thể kháng cự, cũng vì như thế, cô càng không thể liên lụy hắn.
Bạc Tể Xuyên giúp cô sửa sang lại tóc bay rối trên trán, nhìn khuôn mặt tái nhợt như không có chút máu của cô, tầm mắt dừng ở trên đôi môi nhợt nhạt gần như không có màu sắc, ngữ khí bình thản nói: "Anh tôn trọng quyết định của em."
Phương Tiểu Thư kinh ngạc giương mắt nhìn về phía hắn, hắn cũng không dời đi tầm mắt, thuận thế nhìn vào ánh mắt cô, nhẹ giọng nói: "Em có thể không trở lại, nhưng anh có thể đi tìm em."
"..." Phương Tiểu Thư không nói gì.
Hàng Gia Ngọc đứng tại cửa chờ đợi thật lâu, cuối cùng đợi được thời cơ thích hợp này, vì thế cô nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau khi có sự cho phép liền mang theo cơm đi vào phòng bệnh.
"Bạc tiên sinh cũng đừng đi ra ngoài, ở đây cùng Tiểu Thư đi, tôi mua đồ ăn đến đây rồi." Cô đặt hết đồ ăn ở trên bàn, sờ sờ cái mũi cười nói, "Tôi còn phải đi làm, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục." Cô nâng nâng tay, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phương Tiểu Thư nhìn của bóng dáng cô, thì thào nói: "Là cô ấy gọi anh đến đi."
Bạc Tể Xuyên "Ừ" một tiếng, nói: "Cũng là cô ấy đưa em tới bệnh viện."
"Cô ấy gọi anh đến, anh đã đến rồi?" Phương Tiểu Thư không hiểu hỏi.
Bạc Tể Xuyên sửng sốt một chút, dùng giọng điệu sửa đúng nói: "Là vì em có việc anh mới đến, không phải vì cô ấy bảo anh đến anh mới đến."
Phương Tiểu Thư không sao cả cười cười: "Anh gấp cái gì, em chỉ là tùy tiện hỏi hỏi. Chúng ta vừa mới ầm ỹ xong, anh có thể đến thăm em em rất vui, cám ơn sự khoan dung của anh."
Bạc Tể Xuyên không mặn không nhạt đứng lên đi lấy đồ ăn, đưa lưng về phía cô nói: "Em cứ tự kiểm điểm lỗi lầm trước đi, chờ em đã khỏe lại sẽ thu thập em."
Phương Tiểu Thư nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, cũng không trả lời hắn. Cô mệt chết đi, đau đầu, thân thể thực sự suy yếu, không lâu sau lại đang ngủ. Bạc Tể Xuyên bưng nước canh trong tay đi đến bên giường, thấy cô lại đang ngủ, nghĩ nghĩ vẫn là không đánh thức cô, đặt nước canh để tới một bên đậy kĩ, lấy điện thoại di động ra đến hành lang gọi cho người giới thiệu công tác, bỏ hết tất cả công tác trong vòng nửa tháng này.
Phương Tiểu Thư ở trong bệnh viện một tuần, một tuần này Bạc Tể Xuyên vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc cô, bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện đều thực hâm mộ tình cảm của hai người, chẳng qua chỉ có bọn họ biết rõ ràng ở giữa hai người kỳ thật tồn tại rất nhiều vấn đề trí mạng.
Lúc ra viện Hàng Gia Ngọc cũng đến, hành lý của Phương Tiểu Thư còn tại chỗ của cô, những đồ dùng cần thiết của cô trong bệnh viện đều do Bạc Tể Xuyên mua mới, cũng không lấy cái gì từ hành lý, cho nên hiện tại mới lấy hành lý ở nhà cô ta.
Bạc Tể Xuyên ngồi ở chỗ điều khiển lái xe, hai cái cô gái ngồi ở ghế sau bảo trì im lặng, hắn gặp không khí có chút quỷ dị, liền mở chút âm nhạc, khúc nhạc《hành khúc Thổ Nhĩ Kì 》nhẹ nhàng của Mozart từ trong loa truyền ra từ nhẹ nhàng chuyển thành nặng nề, bầu không khí thoáng trầm trọng bị dịu đi không ít, ba người đều tự tại rất nhiều.
Tới dưới tầng nhà của Hàng Gia Ngọc, Bạc Tể Xuyên ngăn lại Phương Tiểu Thư đang định xuống xe, giọng điệu bình thản nói: "Anh đi xuống lấy giúp em, em vẫn là ít ra gió thôi." Hắn nói xong liền trực tiếp đóng lại cửa xe mà cô vừa mở ra, cùng lên tầng ba với Hàng Gia Ngọc.
Phương Tiểu Thư ngồi ở ghế sau ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng của hai người, đợi không đến năm phút đồng hồ Bạc Tể Xuyên đã đi xuống đây.
Hắn đặt hành lý ở ghế sau, ngẩng đầu nói với Phương Tiểu Thư: "Em ngồi ở ghế trước đi."
Phương Tiểu Thư nhăn nhíu mày, sau một lúc lâu suy nghĩ cuối cùng là nghe lời hắn, xuống xe ngồi xuống ghế phía trước.
Bọn họ cần nói chuyện, ngồi ở phía trước tiện hơn, đây là ý tưởng của cô.
Hai người nói tạm biệt với Hàng Gia Ngọc, Bạc Tể Xuyên liền lái xe mang theo Phương Tiểu Thư rời đi, Phương Tiểu Thư không biết hắn định mang mình đi chỗ nào, chính là hỏi: "Trước khi anh đến tiền phí khám gấp cùng tiền đăng ký phí là do Hàng tiểu thư trả đúng không?"
Bạc Tể Xuyên không nhìn cô, chuyên chú xem đường: "Anh đã trả lại cho cô ấy rồi."
Phương Tiểu Thư gật gật đầu, cũng không phải lần đầu tiên cảm nhận được sự chu đáo của hắn, cũng là không sợ hãi, chính là nói: "Em sẽ trả lại cho anh." Cô chỉ vào ngân hàng cách đó không xa ở phía trước, "Dừng xe ở bên kia đi, em đi lấy tiền."
Bạc Tể Xuyên nhíu nhíu mày, thật là theo ý của cô dừng xe lại, nhưng không cho cô đi xuống.
Sau khi Bạc Tể Xuyên đem xe dừng ở chỗ đỗ xe liền trực tiếp cúi người hôn môi của cô, toàn không để ý ban ngày ban mặt trên đường đều là người, một màn này của hai người hoàn toàn bị người đi đường phía trước nhìn xem rõ ràng. Hành động này của hắn cùng hình tượng nghiêm cẩn ng