Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Không Kết Hôn Liệu Có Chết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324051

Bình chọn: 8.00/10/405 lượt.

ế nhưng chạy trốn tình yêu quá xa cũng không tránh khỏi sự yếu ớt. Hóa ra khởi điểm của tình yêu chính là những chuyện cũ thoáng qua.

—“Trốn tình”

Lưu Đầu Nhi

thở dài, vỗ vai Lý Cường, “xem ra ba mẹ ông lo lắng quá rồi, còn can

thiệp đến cuộc sống riêng tư của con nữa. Đời người ngắn ngủi có mấy

chục năm, cả cuộc đời được tự tại đến mấy ngày? Nhất là đối với nam

giới, hồi nhỏ thì còn học hành, nỗ lực thi cử đạt hàng đầu; khi trưởng

thành rồi lại lo công danh sự nghiệp; đến thời kỳ trung niên lại bôn ba

mọi việc cho con cái, kiếm tiền bằng mọi cách. Với nam giới thì những

ngày tháng thực sự tự do chẳng được mấy đâu, muốn thong dong thì cứ

thong dong đi!”

Lý Cường: “Nhưng tôi thấy ông không phải đang tự do quá rồi còn gì, vợ thì giỏi giang, bận trăm công nghìn việc, có can

dự đến cuộc sống riêng của ông đâu. Là người đàn ông có vợ nhưng buổi

tối vẫn có thể nhậu nhẹt chè chén mà.”

“Ối!” Lưu Đầu Nhi bỏ ngay đũa xuống lắc đầu, “tự do cái gì chứ, nó phải gọi là chẳng quan tâm đến mới đúng. Cần phụ nữ để làm gì? Chẳng phải là để tạo cảm giác ấm áp và

là người bầu bạn trong gia đình sao? Nhưng cô ấy còn bận hơn cả tôi.

Sáng tôi chưa dậy cô ấy đã đi rồi, tối muộn tôi chơi chán chê rồi vẫn

chưa thấy bóng dáng nàng đâu. Vậy hỏi tôi cưới cô ấy về làm gì?”

Lý Cường: “Tôi nhớ không nhầm thì không phải vợ trước của ông thuộc hàng những người phụ nữ rất biết chăm sóc gia đình hay sao?”

Đầu Nhi lắc đầu càng mạnh hơn, “ôi giời đừng nói chuyện ấy nữa. Cả ngày bận rộn rồi lại chuyện bếp núc, chuyện con cái. Khi nhìn thấy cô ấy toàn

ngửi thấy mùi dầu mỡ, người lếch thếch. Phụ nữ kiểu này có thể mát mặt

chồng được không? Lại còn oán giận tôi không ở nhà cùng cô ấy, thì tôi

làm gì rỗi được như thế? Cả ngày nhìn thấy mặt vợ, nếu không thì con

khóc quấy cũng làm mình phát mệt, thử hỏi cái nhà ấy mình còn mong đợi

được gì?”

Lý Cường nghe xong bật thốt ra một câu: “Vậy đứa nhỏ bây giờ đang ở với vợ trước à?”

Lưu Đầu Nhi: “Đương nhiên tôi muốn chăm con rồi. Nhưng nàng của tôi hiện

tại còn bận hơn cả mình, thuê bảo mẫu sợ không chăm con tốt. Hơn nữa bà

vợ bây giờ cũng tuyên bố rồi, để cô ấy làm mẹ kế là nhất định không chịu cưới. Tôi thấy phụ nữ bây giờ sao chẳng được người lương thiện? Không

hiểu phẩm chất đạo đức cao quý của người phụ nữ truyền thống chạy hết đi đằng nào rồi!”

“Nhưng là mẹ kế cũng không dễ đâu.” Lý Cường nói chen vào.

“Chính vì vậy nên tôi đành đưa vợ trước một khoản tiền để nuôi con. Cô ấy cũng tốt lắm, sống chết không nhận còn trả lại nữa chứ. Tôi cũng không biết

con trai thế nào rồi. Bây giờ ở nhà cả ngày chả thấy bóng dáng ai, lạnh

lẽo hiu quạnh, nghĩ lại nhớ ngày xưa nhà cửa náo nhiệt như vậy lại vui.”

Lý Cường nghĩ bụng: Tốt hay xấu đều bị ông từ chối bây giờ còn muốn thế

nào nữa? Rồi anh buột miệng hỏi một câu: “Bây giờ ông thấy vợ trước tốt

rồi chứ?”

Đầu Nhi cười quái dị, “thôi miễn đi! Kiểu phụ nữ như

thế cả đời chỉ mộc mạc thế thôi, chẳng nở mày nở mặt được đâu, tôi đâu

muốn ngược đãi bản thân đến thế!”

Bạn ở cùng nhà Lý Cường là một cô gái phiêu dạt. Ở Bắc Kinh cô vừa học vừa đi kiếm tiền, rất có chí.

Lý Cường làm đạo diễn phim quảng cáo, sau đó được thăng chức lên làm tổng

giám chế một công ty quảng cáo rất có danh tiếng ở Bắc Kinh. Anh vốn

xuất thân từ dân học mỹ thuật hội họa, rồi vận dụng thương mại quảng cáo nên sự nghiệp như cá gặp nước.

Trước đây, cô bạn cùng nhà hay

rủ thêm mấy người bạn cùng học đến chơi, rồi họ mua rượu và mấy món ngon ngon đến, ngồi vậy quanh Lý Cường nghe anh kể chuyện.

Lý Cường

rất thích cảm giác được sùng bái và tán thưởng đó. Giữa các mỹ nữ ngồi

vây quanh, anh thao thao bất tuyệt về những chủ đề kiểu như “thị giác

nghệ thuật và thị trường hóa”, sau đó thường giành được sự reo hò tán

thưởng.

Còn bây giờ trong căn nhà lạnh lẽo không có sự tán thưởng của fan hâm mộ anh cũng không muốn về.

Sau khi Văn Văn khỏi bệnh liền qua lại nhà Lý Cường và mang theo mấy đồ ăn ngon.

Đêm hôm đó, hai người uống rượu say và ở cùng phòng với nhau như thế nào

đều không ai nhớ rõ. Tóm lại cả hai đều ăn nhiều, uống nhiều, không ai

vào trong phòng quấy rầy nên chuyện giữa hai người trưởng thành cũng đã

phát sinh.

Đến ngày thứ hai thì thực sự là xấu hổ.

Khi cô tỉnh lại, anh vẫn đang ngủ say sưa bên cạnh.

Vừa choàng mở mắt, cô cũng không nghĩ ngợi được gì nhiều, theo bản năng đá phốc anh xuống giường và vội vàng mặc quần áo.

Lý Cường dường như vẫn còn buồn ngủ, lồm nhồm bò dậy, miệng lầu bầu: “Trời sáng rồi… sao em ở đây?”

Cô chỉ ra phía ngoài cửa, “anh cút ngay ra ngoài cho tôi!”

Anh còn chút tỉnh táo, cúi đầu nhìn xuống ngay “phẩm chất đức hạnh” của mình rồi vội vàng tìm quần áo mặc.

Văn Văn: “Bảo anh cút đi mà vẫn chưa đi hả!”

Anh vừa mặc quần áo vừa chạy nhanh ra ngoài. Nhưng mới ra đến ngoài cửa đã đứng khựng lại.

Lý Cường vỗ vỗ vào cửa, “đây là nhà của anh mà.”

Cô thở hổn hển mặc quần áo rồi nhớn nhác đi tìm túi xách, “Tốt thôi, vậy tôi sẽ cút!”

Anh như cố nhớ ra điều gì rồi nói: “Ôi, em đừng như vậy, em mà đi người ta sẽ nói anh


XtGem Forum catalog