
đến bên Lý Cường định nâng anh dậy. Bình thường với một người biết võ
như cô đó là chuyện đơn giản, nhưng có lẽ do vẫn còn men rượu nên cơ thể còn khá mệt.
Cô không để ý đến anh nữa, đi quanh nhà của anh để tới nhà bếp tìm đồ ăn.
“Cô tỉnh rồi à?” Bạn cùng nhà của anh là một cô gái miền Nam. Thấy cô, cô gái đó chạy tới chào hỏi.
Văn Văn miễn cưỡng gật đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh tìm phòng bếp.
Cô gái kia vẫn còn cười sau lưng cô, “bạn trai của cô cũng tốt thật đấy.
Cô uống say rồi còn nhờ tôi mang nước mật ong đến giải rượu nữa.”
“Anh ta là con sâu rượu.” Văn Văn ứng phó một câu. Rồi bỗng nhiên nhớ tới Lý Cường không phải là bạn trai của mình liền vội vàng phân trần, “chúng
tôi không phải là…”
Cô gái kia ra vẻ đã hiểu rồi gật đầu, “tôi
biết rồi, đã hiểu rồi, tôi không nhìn thấy gì đâu nhé!” Nói rồi cô ta
quay về phòng luôn.
Văn Văn thấy rất bực tức, đang trong tâm trạng đó thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô gái cùng nhà kia chạy ra mở cửa rồi đon đả: “Cháu chào bác! Hôm qua Lý
Cường và bạn gái uống say lắm, về nhà rất muộn. Cháu không nhìn thấy cái gì đâu nhé!”
Tay Văn Văn run lên, cầm cốc sữa suýt rơi xuống
đất, “chết rồi!” Văn Văn định chạy ra giải thích thì mẹ anh đã bước vào
phòng bếp.
“Ôi giời, là cháu hả Văn Văn?”
“Ơ…” Cô ngại ngùng cười, coi như đó là lời chào.
Khuôn mặt bà Lý vui vẻ lên, “ hai đứa hôm qua đi chơi với nhau hả. Thanh niên thì đương nhiên phải hay chơi bời rồi.”
Cô vội vàng giải thích: “Nhà xuất bản của cháu hôm qua có buổi giới thiệu
sách mới, cháu uống say quá. Đi về được nửa đường thì gặp anh ấy.”
“Ừ…” Bà Lý kéo thật dài tiếng “ừ”, điệu bộ thích thú.
Thấy tình hình như vậy, cô vội vàng tiếp lời: “Bọn cháu không có gì đâu ạ.
Thật đấy, Lý Cường khi đi ngủ cũng không có cởi quần áo gì đâu. Anh ấy
cũng đang nằm trên đất ngủ. Thật đấy ạ.”
Trong mỗi từ “thật đấy” của cô, bà Lý đều cười, “bác biết rồi, con trai bác không mồm mép đâu.
Nhưng nó lại thật lòng hơn con người ta. Nhưng bình thường nó chẳng bao
giờ đưa bạn gái về thế này đâu…”
Ngoài ý muốn…
Cô ngửa đầu lên uống cạn ly sữa rồi nói, “để cháu sang phòng gọi anh ấy dậy.”
Sau lần đấy, cô và anh trở thành bạn thân của nhau. Cô ăn thì anh uống.
Được cái tác phong làm việc của cô nhanh nhẹn hoạt bát còn anh thì nói
năng dứt khoát sòng phẳng nên khi ghép với nhau hai người khá hợp ý.
Văn Văn là mẫu con gái rất dễ dàng xưng huynh đệ với những người bạn là con trai. Có lẽ điều đó cũng liên quan một phần đến việc cô học võ. Đó là
một tính cách thẳng thắn tự nhiên. Do vậy bạn khác giới của cô khá
nhiều.
Khi Tiểu Mỹ vẫn chưa chia tay với Du Tử thì cơ hội để Văn Văn và Đường Đường hẹn được cô đi ăn cơm là không nhiều, nhưng Lý Cường lại là người bạn đồng hành không tồi.
Mối quan hệ anh em huynh đệ, bạn bè nhậu nhẹt kéo dài được khoảng 2 năm.
Vào thời điểm đó, có lần cô bị ốm lại còn sốt.
Những ngày xuân năm 2008 là thời kỳ dịch cảm cúm gia cầm hoành hành khắp nơi.
Mặc dù đi bệnh viện kiểm tra và được kết quả không phải nhiễm H1N1 nhưng do Văn Văn đang cảm cúm nên bạn cùng nhà sợ quá chuyển hết đi. Người chủ
nhà được tin cô sốt cũng không dám đến thu tiền nhà.
Nghỉ tạm
thời ở nhà xuất bản, cô cũng giấu không cho ba mẹ biết chuyện mình bị ốm để mọi người khỏi lo lắng, trở thành “con bệnh” trong mắt người khác.
Đường Đường cũng trốn biệt ở nhà viết bản thảo. Còn tình cảm giữa Tiểu Mỹ và
Du Tử đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt đầu tiên. Mỗi người đều đang
bận rộn cho cuộc sống của riêng mình nên không có thời gian hàng ngày
đến chăm sóc cho Văn Văn.
Người duy nhất nhớ đến cô là Lý Cường. Vì khi đó anh cũng cô đơn.
Công ty quảng cáo của anh đang trong thời gian nghỉ. Người bạn cùng nhà anh
đã về quê, mặc nhiên anh mất đi một người hàng ngày trò chuyện. Cũng
chẳng có chuyện gì làm, anh đi mua ít đồ ăn cho người đang bị coi là
“con bệnh.”
Bình thường anh vốn là người thích chốn náo nhiệt,
thích được tranh luận thao thao bất tuyệt. Bởi vậy đến chỗ Văn Văn trò
chuyện cũng hay. Đến được một hai lần rồi hai người cũng không khách sáo với nhau nữa.
Người đang có bệnh nên rất yếu, vào thời điểm yếu mềm ấy lại nhận được sự quan tâm của người khác. Đối tượng quan tâm đến cô là thanh niên còn đang độc thân, cả hai bên hấp dẫn nhau rồi tự thấy động lòng.
Những ngày xuân năm 2008, những hồi ức rung động và gặp gỡ cuối cùng đã đến. Dai dẳng đến cuối cùng, ánh trăng đêm ấy rất cô đơn, nhìn xuyên qua rõ
mọi vật. Ánh mắt của đôi ta cũng rất cô quạnh, những dự cảm về sự biệt
ly khiến người ta thấy nghẹt thở, phải nghẹn ngào. Thế là đành phải chọn việc đi về nơi xa, để không còn dằn vặt. Người ta nói tình yêu quá
cuồng nhiệt dễ dẫn đến mê muội, nhưng yêu nhau quá lâu dễ khiến yếu
đuối. Hóa ra cõi đi về của cuộc tình là chạy trốn và phiêu bạt.
Cô độc đến cuối cùng, đêm nay ánh sao thật tiêu điều, cách xa nhau quá.
Bóng người tiêu điều cũng trầm mặc. Cuối cùng lại quay về với những trận mất ngủ thâu đêm, hồi tưởng những ngày ly hợp. Người ta nói ôm nhau quá thân mật khó tránh khỏi cay nghiệt, th