
biên tập viên. Anh thực sự có năng lực viết lách nên những nhà xuất bản này rất cần.
Sau khi rời khỏi
Phi, Bình Tử đến sống ở khu tầng hầm nhà Đường Đường. Nửa năm sau, anh
cùng hai người nữa cũng là những nhà sáng tác đến từ nơi xa đi thuê một
căn hộ riêng, căn hộ này cách khá xa nơi ở của ba cô gái.
Ban
đầu mấy người bạn sáng tác của anh không hiểu lắm về nghiệp văn hóa,
càng không nắm rõ hơn về thế giới xuất bản. Nên vì vậy cũng nản lòng mà
bỏ nghề. Bởi vậy đến nay trong giới văn hóa chỉ còn lại mấy người như
Phi, cảnh tượng tương lại khá mờ mịt.
Không yêu giang sơn yêu mỹ nhân?
Đầu tiên chính người đàn ông này có đủ năng lực và khí phách để chiếm lấy giang sơn.
Sau đó, cũng chính người đàn ông ấy có duyên gặp mặt người phụ nữ với sức
quyến rũ mê hoặc đủ sức để khiến anh ta rời bỏ giang sơn.
Bi
kịch ở chỗ, sự lựa chọn không hẳn vì yêu. Mà do người đàn ông khi ở đỉnh cao không thắng được sinh ra mỏi mệt. Khi thấy mệt mỏi, nhìn thấy cảnh
nam nữ với cuộc sống hạnh phúc đời thường thì không cam lòng.
Nếu như khi ấy, người đàn ông tình cờ gặp được người phụ nữ ưu tú, trí tuệ
và lay động lòng thì người phụ nữ ấy thường sẽ làm lỡ giang sơn của
người đàn ông.
Phần này chính là lời tựa trong cuốn sách mới của Bình Tử. Còn về phần bàn luận giữa giang sơn và mỹ nhân, đoạn dưới do
Đường Đường viết. Đi xa! Vì phong cảnh tươi đẹp. Vì ước hẹn với người phía chân trời, nên vẫn chầm chậm độc bước trên còn đường dài.
Lắng nghe! Có một thứ âm thanh tuyệt vời. Một người đồng hành nắm tay, hay lời của nước non dặn dò.
Đồng cảm! Tìm một trái tim đẹp. Một người thoáng gặp qua, nhưng vẫn cố tìm kiếm trong thế sự xoay vần.
Nhớ thương! Vì nước mắt như lời ca, sau đó là sự cô đơn tịch mịch. Nếu mỗi
giai đoạn đều có cuối cùng, thì hà cớ gì không ra sức kinh doanh?
Âm Tinh tròn khuyết là một loại oanh liệt, sau đó long trời lở đất. Nếu
mỗi giai đoạn đều có chung điểm thì không cần để ý đến kết cục, tin vào
những khoảnh khắc chính là vĩnh hằng!
– “Khăng khăng làm theo ý mình”
Hai người thợ đang lắp đặt nội thất cho căn nhà mới.
Lý Cường và Văn Văn cùng đẩy cửa bước vào.
Bước vào phòng, thấy một người đang cưa gỗ, Văn Văn hỏi: “Anh cưa để làm gì thế?”
Người thợ trả lời: “Làm tủ tường trong nhà.”
Cô cau mày, “các anh nhầm rồi, đây là phòng làm việc, sát vách với phòng ngủ mới cần làm tủ tường.
Hai người dừng luôn công việc quay ra nhìn anh và cô.
Lý Cường: “Đó là ý của anh.”
Cô xoay người lại vẻ mặt không vui: “Sao không bàn với em?”
“Không phải anh đang nói với em đó sao?” Lý Cường nói.
Cô cau mày hơn: “Không đây không phải là bàn bạc. Anh quyết định rồi mới
nói với em. Em có nên cảm ơn sự tôn trọng của anh không? Anh vẫn còn nhớ phải nói với em một tiếng?”
Lý Cường chậm rãi: “Nên như thế!”
“Nên?” Giọng cô cao hơn bình thường, rõ ràng đang tức giận, “đây là nhà của
hai người, anh làm chuyện gì cũng cần bàn bạc với em chứ không phải
quyết định xong mới nói. Đúng là sự tôn trọng kỳ lạ. Xem ra em chẳng có
vị trí gì trong nhà này.”
Anh cũng không vui vẻ gì, “không phải
mình mới quyết định đổi chỗ cho phòng làm việc và phỏng ngủ đó sao? Anh
phạm lỗi lớn khiến em phải bực đến vậy à?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, “ban đầu căn phòng này anh không đồng ý làm phòng làm việc còn gì?”
Lý Cường: “Phòng ngủ thì cũng chỉ là nơi để nghỉ ngơi thôi, cần gì diện
tích lớn làm gì. Với diện tích lớn thế này chỉ thích hợp làm phòng làm
việc. Anh làm thế giờ cũng thấy thoải mái. Đây gọi là sử dụng diện tích
hợp lý.”
“Anh nói thế mà nghe được à? Nhà là nơi nghỉ ngơi cho
tâm hồn tĩnh tại, bởi vậy phòng ngủ phải rộng rãi, thoải mái. Nếu không
căn nhà sẽ mất đi ý nghĩa đích thực của nó, đây chính là điểm khác biệt
với khách sạn đấy. Anh có hiểu thế nào gọi là nhà không?”
Anh lắc đầu, “sao phụ nữ bọn em cứ phải nói lý thế nhỉ. Vì chuyện nhỏ này mà phải làm lớn ra.”
Cô càng nóng hơn, “anh muốn làm thêm thì cưới công ty luôn cũng được rồi ở ngoài khách sạn em cũng không ý kiến gì. Nhưng em nói cho anh hay, đây
là nhà, là như nghỉ ngơi sau công việc, là nơi sinh hoạt, là nơi để nạp
điện! Còn nữa, bài trí nhà như thế em cũng có quyền phát ngôn.”
Anh xoa hai tay lại với nhau làm bộ xa cách, “anh đã dặn dò thợ chỗ này cho dựng tủ tường rồi, tất cả cũng chuẩn bị hết, em xem làm thế nào thì
làm.”
Lý Cường cười dương dương tự đắc.
“Thế nhưng…” Cô
quay đầu nhìn bức tường, “chỗ này cũng không cần thiết phải có tủ, mình
đóng thêm mấy cái cột là thành tủ sách rồi, lại còn rất chắc chắn nữa.
Lý Cường phản ứng, “không được đâu, vậy thợ khó sửa lắm.”
Cô liền gọi mấy người thợ bên ngoài vào, chỉ vào bức tường rồi nói: “Các
anh xem đóng thêm mấy cái cột để thành tủ sách có khó lắm không?”
Anh thợ đứng ngắm nghía một lúc rồi bảo: “Cũng không khó lắm đâu, đóng thêm mấy cái cột thôi mà. Bây giờ gỗ cũng đã có sẵn, tiện lắm, còn nhanh hơn cả làm tủ tường!”
Cô quay đầu lại, nhìn anh bằng con mắt nửa đùa nửa thật, “tủ tường tốt như vậy đấy, thiệt anh quá!”
Anh lặng đi mấy giây rồi phản kháng: “Như vậy anh khôn