
g đồng ý!”
Bình Tử nhìn thấy ba cô gái đang ngà ngà say là biết ngay tối nay anh lại đến thu dọn hiện trường rồi.
Anh từng có một nỗi niềm trong lòng không dám đối diện, với ba cô gái. Do
anh phát hiện ra mình đã thích ba cô ấy, lại còn ở cùng nhà với họ nữa.
Đúng thế, anh rất thích họ. Văn Văn nghĩa hiệp nhân từ, Tiểu Mỹ thông minh
đa mưu, còn Đường Đường hiền hòa lương thiện. Tính cách mỗi người mỗi
khác nhưng lại vốn sống rất hòa hợp dưới một mái nhà. Có thể nói, họ đều có điểm chung là lòng nhiệt thành.
Văn Văn thì không cần nói
rồi, văn võ song toàn. Cô vừa đảm nhiệm chức biên tập, vừa là tác giả
của một chuyên mục hút khách. Năm ngoái cô cũng vừa cho xuất bản một bộ
sách tình cảm khá hấp dẫn.
Còn Tiểu Mỹ rất giỏi nấu nướng, cái
gì cũng biết trước, biết nhìn xa trông rộng. Trước đây cô cũng từng trải qua những quãng thời gian khó khăn mới có được ngày hôm nay.
Về Đường Đường vốn là một cô gái tài hoa, tính cách hài hòa lương thiện,
có thể nói là khá dịu dàng và lãng mạn. Cô có thể là một người vợ tốt,
nếu như không phải đã từng gặp trắc trở. Anh tin rằng ba cô gái này
không thể chìm nổi bôn ba mãi trong cuộc chiến tình cảm.
Hoặc
cũng có lẽ do anh quá thích ba cô gái này rồi, thích đến mức có chút
ghen tỵ với những người đàn ông của các cô. Lý Cường của Văn Văn thì lúc nào cũng cho mình là nhất, không mấy khi để ý đến cảm xác của người
khác và tự cho mình hài hước. Còn Phong Phong của Tiểu Mỹ thì không muốn nói đến. Hắn chỉ là một tên sáng tác nhạc và cũng hát trong quán bar mà thôi. Cả ngày chỉ biết mê muội trong sự sùng bái của những cô gái trẻ
đi bar mà không biết đến tinh thần trách nhiệm là gì. Còn gã đàn ông của Đường Đường thì anh chưa bao giờ nhìn thấy mặt.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, anh có cảm giác mình đang ghen, đồng thời thấy bứt rứt vì lòng tham không đáy của mình.
Ba cô gái này đối với anh như những thiên thần. Lý trí bảo anh, bản thân
mình có thể kết bạn với thiên thần là mãn nguyện lắm rồi, nhưng trong
tâm lại không cam lòng. Ba cô gái tốt như vậy lẽ nào không có tương lai
hạnh phúc hay sao? Nếu có thể được sánh bước cùng một trong ba cô, anh
nhất định làm hết sức mình để cô ấy được hạnh phúc.
Nhớ lại hai
năm trước khi mới bước vào căn phòng tầng hầm của ngôi nhà này, do dưới
hầm không được dùng lửa nên việc ăn uống khá khó khăn. Để anh không phải ngày ngày ăn mỳ gói, ba người thường mời anh ăn cùng cải thiện. Nhưng
tránh làm anh bị tổn thương lòng tự trọng, họ nhờ anh dọn dẹp hộ phòng
những lúc rảnh rỗi hay vào nấu bếp cùng Tiểu Mỹ. Cho đến khi họ phát
hiện tay nghề của anh cũng không kém Tiểu Mỹ nhiều lắm thì quyết định
hai người sẽ luân phiên nhau nấu bếp. Điều này cũng giúp anh ăn uống
được an tâm hơn trong vòng nửa năm.
Nửa năm sau, khi điều kiện được cải thiện nhiều, anh cũng mời họ ăn uống do tự tay anh nấu nướng.
Anh rất thích bầu không khí này. Đường Đường không hổ danh là một cao thủ
tình cảm, mỗi khi ăn uống anh đều có cảm giác rất thư thái. Đó chính là
nhờ mùi thơm của gỗ Đàn Hương và âm nhạc du dương réo rắt.
Nhưng cả ba cô đều phạm một lỗi lớn đó là quên mất anh là đàn ông. Họ coi anh như một trong những người chị em của mình. Thậm chí Đường Đường muốn đi shopping hay Tiểu Mỹ ra siêu thị mua đồ cũng lôi anh đi bằng được, cho
anh làm phu khuân vác miễn phí. Có lẽ do tính anh dễ chiều, họ nghĩ
chẳng bao giờ anh từ chối, anh thường tự nghĩ như vậy.
Thời gian cưới xin của Văn Văn đang đến gần nhưng lại không mấy vui vẻ với Lý
Cường. Chuyện cô say mèm thường xuyên diễn ra. Bình Tử nâng cô dậy, thấy người cô đã mềm nhũn, không còn cách nào, anh đành bế cô lên rồi đưa
vào phòng ngủ.
Tiếp đến là Tiểu Mỹ, cô gái này làm việc gì cũng
có chừng mực. Uống rượu bao giờ cũng giữ mình được ba phần tỉnh táo.
Bình Tử khẽ đẩy cô một cái, cô liền hé mắt ra, lảo đảo đứng dậy, anh vội đỡ cô rồi đưa vào phòng ngủ.
Kỳ lạ nhất là Đường Đường. Mấy năm qua rất nhiều người đàn ông ở bên cô mà hầu hết toàn là những đại gia
cao cấp cả, nhưng dường như chưa bao giờ cô nhắc đến chuyện hôn nhân với bất kỳ người đàn ông nào của mình. Một cô gái xinh đẹp và giỏi giang
như cô lẽ ra con đường thăng quan tiến chức phải mở rộng mới đúng chứ?
Vậy mà khi uống rượu bao giờ cô cũng là người say đầu tiên. Nghĩ tới câu cô vừa nói ban nãy Bình Tử không dám gật bừa.
Đường Đường nói:
Phụ nữ là cái khóa, còn đàn ông là chìa khóa. Khóa phải có chìa mới mở
được. Một cái khóa có thể hợp với không chỉ một cái chìa, hơn nữa đến
khi cần, chìa khóa vẫn tái sử dụng được.
Đoạn sau cô nói gì anh
cũng không nhớ rõ lắm, nhưng anh không đồng ý với thái độ về trò chơi
nhân gian của cô. Anh từng bị tổn thương, thậm chí người con gái anh vô
cùng thương yêu đã bỏ đi. Những người xung quanh anh cũng chỉ đứng nhìn, không ai tỏ ra xót thương cho tình cảm của anh và cô gái ấy. Dường như
cô rời bỏ một nhà thơ nghèo như anh là chuyện đáng để mọi người chúc
mừng. Nếu không phải chịu tổn thương tình cảm này, anh đã không rời
Dương Châu để tới Bắc Kinh, cũng sẽ không gặp phải những con