
vai Tuấn Lạc, vừa bực vừa
giận: “Ngươi cái đồ đăng đồ tử!” (kẻ háo sắc)
“Vậy sao?” Tuấn Lạc nhíu mày, hôm nay
chỉ là hắn cao hứng cho nên tâm huyết dâng trào, như thế nào đã thành
đăng đồ tử rồi? “Nương tử…… Ngươi là vi phu cưới hỏi đàng hoàng ……” Hắn
dùng ngón tay lướt qua mặt Phiêu Tuyết, giống như hoa công tử.
Phiêu Tuyết hung tợn lườm Tuấn Lạc vài
cái, cũng không biết là nghĩ thế nào, nói thẳng một câu: “A Li, ngươi
còn đùa giỡn ta, ta, ta sẽ dùng ánh mắt lăng nhục ngươi!” Phiêu Tuyết
nói xong ý thức có gì đó không đúng, thật muốn cắn rụng luôn cả đầu lưỡi mình.
“Đi mau đi mau, chúng ta ăn điểm tâm đi” Phiêu Tuyết bối rối thúc giục, mặt đỏ như trái táo, không biết nói gì cho phải.
Tuấn Lạc nhìn nàng, trước mắt như là
biến ảo thành bức họa hai mặt, một bức là nàng một thân váy xanh tựa như một con bướm, mặt còn lại là hình ảnh nàng mặc áo phượng rực rỡ trang
trọng cúi người nhìn xuống thiên hạ.
Đông Phương Tuấn Lạc lướt qua, không
muốn để người khác phá hủy bầu không khí tốt đẹp này, không gọi người
vào hầu hạ, lập tức lấy một cái y bào màu đen thay vào, đợi hắn thay
xong rồi nói: “Ái phi, chúng ta đi thôi”
Lúc này tâm trí Phiêu Tuyết không biết
đã bay đến chỗ nào, nói đi là đi, tính tình nóng vội, bỗng nhiên khi đi
đến cửa bị vấp một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tuấn Lạc bước nhanh lên trước đưa tay nắm tay nàng, nhíu mày: “Sao vậy?”
Phiêu Tuyết bỗng nhiên cảm thấy tâm thần không yên, lắc lắc đầu. “Không……” Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên khi đi tới núi giả lại bị một hòn đá nhỏ ngáng chân, thân thể lảo đảo lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tuấn Lạc đi theo phía sau nàng, vết nhíu giữa trán lại càng sâu.
Phiêu Tuyết không biết tại sao tự nhiên loáng thoáng cảm thấy bất an, nàng dứt khoát dừng bước, một tay ôm ngực, đứng tại chỗ.
Không nghĩ tới vừa mới đứng chưa lâu,
bỗng nhiên thấy một bóng người từ xa, Xuân Tiểu ôm ngực chạy tới, thở
hổn hển nói với Phiêu Tuyết: “Tiểu thư, tiểu thư!! Trong phủ xảy ra
chuyện lớn”
Phiêu Tuyết nhất thời cả kinh: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện nhị tiểu thư đêm qua”
Phiêu Tuyết lảo đảo một cái trực tiếp ngã xuống.
Nàng theo bản năng nhìn về phía Tuấn Lạc. Nàng có nói hắn đáp ứng nàng, vì sao vẫn truyền ra ngoài?!
Tuấn Lạc lắc lắc đầu.
Phiêu Tuyết tim đập cực nhanh, chật vật đứng lên, nhấc váy chạy đi, không, nàng không thể để cho Phi Sương thân bại danh liệt!
Càng…… càng không thể để cho người kia thân bại danh liệt!
Gió thổi vù vù bên tai Phiêu Tuyết,
phía sau là tiếng Xuân Tiểu lo lắng kêu: “Tiểu thư! Tiểu thư! Người chậm một chút đi” Đáng tiếc Phiêu Tuyết cái gì cũng không nghe thấy, trong
đầu chỉ có một thân ảnh màu trắng!
Đại đường, hay là thư phòng? Đầu óc Phiêu Tuyết đã hỗn loạn, hỗn độn dính dính như một đống tương hồ. Phiêu Tuyết một đường chạy như điên,
rốt cục chạy tới đại đường Cố phủ, một bức viết hai chữ Nhã Cư treo cao
cao bên trên, Tuấn Lạc cũng đã theo tới, Xuân Tiểu không có võ công, một đường chậm chạp chạy theo, lúc này đã thở gấp.
Phiêu Tuyết nhìn lễ hỏi đặt từ ngoài
hành lang đến trước đại đường, trái tim bang bang đập loạn, loại cảm
giác tim đập nhanh này như khi một người ôm một tảng đá to nhảy xuống hồ sâu không thấy đáy, “Phanh” một tiếng trầm đục, trong hồ tạo nên tầng
tầng gợn sóng, người lại bị đè nén trực tiếp chìm xuống đáy hồ. Loại sợ
hãi không cùng này làm cho Phiêu Tuyết từng trận run run.
Phiêu Tuyết cứ ngơ ngác như vậy đứng ở
cửa Nhã Cư, từ hộp lễ vật bày ra trước mắt Phiêu Tuyết, thật chói mắt,
trái tim Phiêu Tuyết đau đớn như bị người dùng dao đâm xuyên qua, không, sẽ không……
Đôi mắt Thủy Bích từ trong đại đường bắn ra, chạy tới trước mặt Phiêu Tuyết: “Tiểu thư, tiểu thư, sao ngươi lại tới đây”
Phiêu Tuyết ngập ngừng, mở miệng nhưng lại không nói ra được điều gì, đã nửa ngày mới hỏi ngược lại: “Ta không thể tới sao?”
Ánh mắt Thủy Bích luôn luôn né tránh,
thần sắc bất an: “Không phải, tiểu thư, ngươi mau trở về đi” Thủy Bích
cố ý che phía trước Phiêu Tuyết, theo bản năng không hy vọng Phiêu Tuyết đi vào.
“Có phải hắn hay không? Nói cho ta biết, có phải hắn hay không!”
“Không phải…… Chỉ là công tử cầu hôn
với nhị tiểu thư, thật sự, tiểu thư, ngươi đi về trước, ngươi là Quý
phi, làm sao có thể dễ dàng để cho người ngoài nhìn thấy như vậy, sẽ mất thân phận” Thủy Bích đẩy Phiêu Tuyết, “Hoàng Thượng còn ở phía sau chờ
ngươi đâu, tiểu thư! Nghe Thủy Bích một lần được không?!”
Phiêu Tuyết vẫn không động đậy, mắt to
trong veo như nước cũng không còn linh động, tầm mắt định ở một chỗ, cố
chấp nhìn chằm chằm vào trong đại đường, “Đừng gạt ta Thủy Bích, là hắn
phải không?”
Phiêu Tuyết dứt lời, lập tức vô tình đẩy Thủy Bích đang chắn trước mặt ra, không ai có thể ngăn nàng, không có!
Bất cứ lúc nào, chỉ cần liên quan đến
người kia, nàng sẽ mất hết lý trí, từ trước như thế, hiện tại như thế,
sau này cũng như thế! Phiêu Tuyết cảm thấy cả đời này sẽ không có gì
thay đổi!
Xuân Tiểu vội vàng đi lên kéo Thủy Bích lại: “Đừng ngăn cản tiểu thư, chúng ta ngăn được nhất th