
òng cô, nhận được một sự dịu dàng trấn
an như của mẹ, anh đối với cô có một sự khát vọng nguyên thủy nhất,
giống như khát vọng tình thương của mẹ, lại khẳng định là cần tình yêu.
Mà khiến anh nghĩ mãi không xong chính là, ở trên người những người phụ nữ khác hoặc xinh đẹp, hoặc quyến rũ, hoặc thời thượng, hoặc tài trí, là
anh chưa bao giờ lĩnh hội qua.
"Si mê với một phần tình cảm nào
đó, đối với cuộc sống của con, chung quy là một tổn thương nghiêm trọng, tuổi con còn trẻ kiêu ngạo, cha có thể tha thứ cho con, nhưng mà con
phải suy nghĩ một chút cô ấy có thể mang lại cho con cái gì, cô ấy có
thể làm được cho con cái gì, cha luôn luôn không có can thiệp quá nhiều
vào tình cảm của con, nhưng mà một khi con động chân tình, cha không thể khoanh tay đứng nhìn." Doãn Chí Hãn thả bờ vai của anh ra, nặng nề mà
thở dài một tiếng.
"Cha..."
Nhiều năm như vậy, Doãn Trạch
Vũ nhớ rõ mình chưa bao giờ nói về chuyện này với cha mình, nhưng tại
giờ khắc này, anh thật sự muốn quan hệ cha con gần hơn, cứu vãn một
quãng đau khổ mà ông mất đi tình yêu.
Doãn Chí Hãn từ từ giơ tay lên, muốn ngăn cản con trai tiếp tục nói tiếp.
"Cha, mẹ... Bà ở nơi nào?" Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Doãn Trạch Vũ
quay sang cha mình, mặc dù vấn đề này, lúc anh còn nhỏ, từng hỏi cha
nhiều lần, mà nhiều lần cha anh nói với anh rằng, mẹ đi đến một nơi xa
xôi.
Trong lòng Doãn Chí Hãn, giống như bị đấm một cái nặng nề, ông nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.
Đã rất lâu rồi con trai không có hỏi qua vấn đề này, lúc nó còn nhỏ,
giương mắt nhìn những đứa trẻ khác có mẹ đi cùng, nó lại hỏi, khi đó ông có thể tùy tiện nói một cái quá khứ qua loa lấy lệ, nhưng con trai đã
bước sang tuổi ba mươi mốt, chín chắn nhìn xa trông rộng ánh mắt đang
nhìn mình, vậy cũng không thể tùy tiện lấy một cái cớ là có thể qua.
Nhưng con trai không có yêu cầu ông phải trả lời, có lẽ câu trả lời đó ở
trong lòng ông, sớm đã mơ hồ, hình ảnh người mẹ ở trong lòng con trai,
lại càng không dấu vết để có thể tìm ra.
"Cha, không biết cha có
cảm thấy hay không, cuộc sống ấm áp của cha, chăm sóc người của cha,
quan trọng hơn tất cả tiền tài, danh vọng... Mẹ... Cha cũng có lúc nhớ
qua chứ?"
Doãn Trạch Vũ xoay người lại, trên mặt có một nụ cười ấm áp, trong thoáng chốc, Doãn Chí Hãn như là nhìn thấy bà.
Nét mặt cười tươi như hoa của bà, ấm áp tươi đẹp, mẹ của con trai ông, cao
quý thanh lịch, người con gái tầng lớp thượng lưu. Bà không ngần ngại gả cho ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cũng sinh cho ông một đứa
con trai thông minh đáng yêu, nhưng nỗ lực ra sức làm việc không tiếc
dùng hết mọi thủ đoạn mưu cầu lợi ích của ông, dần dần khiến bà mất đi
lòng tin.
Bà không cách nào tha thứ lợi ích mê muội của ông,
không cách nào đã thông không từ thủ đoạn của ông, một mình đi xa nơi
khác, bao nhiêu cô đơn mỗi đêm nằm mộng tỉnh dậy, từ sâu trong đáy lòng
của ông reo hò tên của bà, giống như là một cơn ác mộng không xua đi
được...
Lúc ông gánh chịu những nỗi nhớ trầm trọng này, đồng
thời, lại không có nghĩ tới con trai ông cũng đang gánh chịu những thứ
này? Bà nhất định sẽ không tha thứ cho ông nữa!
Lúc trước bà là
như vậy không đành lòng để lại con trai vừa sinh ra, nhưng ở dưới sự dạy dỗ của ông, để cho kết tinh tình yêu của bọn họ trở thành người tàn
nhẫn như ông vậy, bà ác cảm sâu sắc với những người... Nếu quả có sinh
thời sẽ gặp lại, ông nên làm thế nào đối mặt với đôi mắt xinh đẹp ấy của bà?
Có lẽ là nghĩ đến vợ rời nhà nhiều năm, trong lòng không
giấu được nỗi nhớ đối với bà, còn có khát vọng có một ngày bà sẽ trở lại bên cạnh ông, khóe miệng Doãn Chí Hãn giật giật, trong lòng vốn đã
nguội lạnh, bắt đầu có chút không chịu nỗi rồi.
"Con thật sự
thích cô gái đó?" Doãn Chí Hãn cũng đã từng rất yêu vợ của ông, hận
không thể nâng toàn thế giới đến trước mặt của bà.
"Thích, rất thích." Doãn Trạch Vũ kiên định nhìn cha.
Xem ra con ông cũng giống như ông, một khi động tình với một người phụ nữ,
cũng không biết phải làm thế nào buông tay. Ba mươi năm trước ông buông
tay, đồng thời cũng đau khổ hối hận, ba mươi năm sau hoặc ít hoặc nhiều
ông hy vọng con trai đừng giống như ông, nếu như con trai là thật sự
động chân tình.
"Nếu như con thật sự thích cô ấy, thì chớ thu hồi phần thích đó, cha sẽ ủng hộ con." Tình ý sâu xa của Doãn Chí Hãn, lần
đầu tiên khuất phục ở trước mặt con trai.
Chính ông cũng hiểu rõ, nhất định phải thực hiện chút đền bù đã mất với vợ của ông, chỉ là
không biết, bà có chịu tha thứ cho ông hay không? Mấy chục năm nay, ông
vẫn không ngừng quan tâm bà, thậm chí còn len lén đi gặp bà, những
chuyện này ngoại trừ ông ra không có ai biết.
Rời khỏi chỗ ở của
cha, Doãn Trạch Vũ cảm thấy mình nhẹ nhõm, chỉ là anh phải bắt đầu vào
việc giải quyết củ khoai lang phỏng tay Đoạn Minh kia, mà anh không
biết, cha của anh đang thực hiện bồi thường lớn nhất cho anh.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, Đoạn Minh nằm ở trên giường bệnh ngủ thiếp đi.
Đường Gia Nghê liếc nhìn đến di động anh nắm chặt trong tay, từ lúc nhậ