
hiêu ngày rồi, anh dừng chân ở ngoài cửa của Đường gia, chỉ vì để có
thể nhìn cô một cái, nhưng một lần lại một lần tan vỡ hy vọng, dường như cô vẫn trốn tránh anh.
Nếu như không phải lo lắng để lại ấn tượng xấu ở trước mặt người nhà của cô, anh đã sớm phá cửa mà vào rồi.
Doãn Trạch Vũ chọc hai tay vào túi, vẻ mặt vốn là lạnh lùng bởi vì khoảng thời gian tưởng nhớ này, thâm tình u buồn nhiều hơn.
Di động vang lên, là trợ lý gọi điện thoại tới, bởi vì chuyện làm lần
trước của thư ký Lý đối với Đường Gia Nghê bị anh nhận diện được từ các
băng giám sát, đã bị anh sa thải, hiện tại anh đã thuê một người trợ lý
nam mới.
Anh cau mày, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, giày đen bóng nhẹ nhàng đá bậc thềm cửa sau, anh tiếp nhận điện thoại của trợ lý.
"Nói đi."
"Doãn tổng, tôi thật sự bận không qua nổi rồi, ngài có thể trở về nhanh chút
hay không?" Đầu bên kia điện thoại, trợ thủ đắc lực của anh một bộ loay
hoay sứt đầu mẻ trán sau đó giọng nói mềm nhũn.
"Được rồi, cậu ứng phó trước, tôi trở về ngay bây giờ." Anh cúp điện thoại di động.
Bỏ điện thoại vào trong túi, Doãn Trạch Vũ đang muốn xoay người rời đi, cửa sau nhà Đường Gia Nghê "két" một tiếng mở ra.
Tim anh đập mạnh một hồi, nhìn về phía khe cửa nửa mở kia, anh mong đợi nụ
cười xinh đẹp của cô từ trong nhà đi ra ở một màn kia biết bao, nhưng
khiến anh thất vọng chính là, chân mang một đôi giày màu đen nhỏ từ phía sau cửa thò đầu ra ngoài.
Nhưng đối lập với chỉ có thể nhìn thấy được một căn nhà tiêu điều cho tới nay, cuối cùng giờ phút này có người xuất hiện cũng đã đủ khiến anh mừng như điên, sợ bứt dây động rừng, anh trốn đến phía sau gốc cây rậm rạp chằng chịt tản ra mùi hương cây hoa
quế ngào ngạt.
Tiếng nói chuyện rất nhỏ giọng, một cậu bé từ
trong nhà thò đầu ra, nó nhìn ngó phía bên ngoài, cảm thấy không có ai,
liền quay đầu, lấy một cái chậu rửa mặt nhỏ, ôm hai cây súng nước đồ
chơi ra ngoài, theo sát ở phía sau nó, còn có một cô bé mặc đồ ngủ giống như là vừa mới tỉnh ngủ, bím tóc buộc xiêu xiêu vẹo vẹo. Là cháu trai, cháu gái của Gia Nghê! Anh nghe được trong lòng la hét, nhìn thấy chúng, cũng
tựa như nhìn thấy người thân của chính mình, trong lòng anh lại dào dạt
một sự ấm áp không nói rõ được.
Dường như là hai tiểu quỷ này
chuẩn bị làm một "chuyện xấu" gì đó không thể để cho người lớn trong nhà biết được, mỗi một bước đều dè dặt cẩn trọng, nếu như vậy, anh được dịp có thể uy hiếp chúng một phen, nghĩ vậy hai mắt Doãn Trạch Vũ sáng lên.
Nhìn chúng nó xoay vặn mở vòi nước bên cạnh tường, nước ào ào chảy vào bên
trong chậu rửa mặt nhỏ, trên mặt chúng còn có vẻ mặt đắc ý, Doãn Trạch
Vũ đùa dai sải bước đi tới ngưỡng cửa bậc thềm.
"Này!"
Hai tiểu quỷ giật mình, quay đầu lại nhìn thấy là Doãn Trạch Vũ, vẻ đắc ý trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền biến mất không tung tích.
Chúng nó thì thầm với nhau hồi lâu, Doãn Trạch Vũ láng máng nghe được chúng nói, là chú xấu!
Cảm giác được tiểu quỷ đối với anh cảm giác cũng không tốt, trong lòng anh
lập tức sinh ra một kế, biết rằng lúc này có lẽ nịnh bợ chúng sẽ tốt
hơn, liền thay đổi vẻ mặt nghiêm túc trước đó, nụ cười trên mặt rực rỡ
hơn ánh mặt trời.
"Là tiểu Tuấn và Hân Hân nha." Trong nháy mắt
anh thay đổi giọng điệu và nét mặt, vẫn làm cho vẻ mặt hai tiểu quỷ căng đến gắt gao, một bộ dáng như lâm đại địch (ý chỉ tình hình rất căng
thẳng), sau một hồi tiếng vang leng keng, súng nước cầm trong tay và
chậu rửa mặt đều đã giấu ở sau người.
"Chú… Chú tới làm gì?" Tiểu Tuấn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, biểu lộ một vẻ mặt không thể xâm phạm nơi đây hỏi anh.
"Oh, tới tìm các cháu chơi." Doãn Trạch Vũ cảm thấy tương đối bất đắc dĩ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn cầm cự như cũ.
"Bọn cháu?" Hai tiểu quỷ đều chỉ vào cái mũi của mình, đối với câu trả lời này tỏ vẻ khá là hiếu kỳ.
"Ừ, chú là một người rất cô đơn." Doãn Trạch Vũ cố hòa tan lạnh lùng trên mặt, trở thành một biểu hiện ủ rũ.
"Nhưng... Chú làm cho cô cô khóc." Hân Hân vươn ra đầu ngón tay mập mạp, vẫn còn
nhớ đến giọt nước mắt lạnh lẽo lóng lánh trên đầu ngón tay khi đó.
"Còn có, chú và cha đánh nhau!" Tiểu Tuấn chống nạnh, một bộ dáng chính nghĩa nghiêm nghị tỏ vẻ lên án hành vi đánh nhau.
Doãn Trạch Vũ dở khóc dở cười, phải biết rằng đó là cha của nó đánh anh, anh hoàn toàn không có đánh trả.
"Là cha của cháu đánh chú, đúng không?" Doãn Trạch Vũ nhịn không được vì mình biểu dương chính nghĩ.
Hai cái đầu cũng tỏ vẻ đã hiểu gật gật đầu.
"Nhưng, chú là chú xấu, cô cô cũng không muốn để ý chú rồi!" Mặc dù đã hiểu anh bị đánh là rất đáng thương, nhưng bất kể thế nào vẫn là muốn bảo vệ cô
cô.
Thấy đứa nhỏ đối với anh như thế cũng chẳng phải bài xích,
anh chỉ ngồi ở trên bậc thềm, "Cô cô của các cháu gần đây khỏe không?"
"Không nói cho chú biết." Tiểu quỷ đứng đầu vênh váo le lưỡi nhát ma với anh.
"Haiz, chú biết cô ấy không khỏe, nhất định là cô ấy đang nhớ chú..." Anh thở
dài một hơi, vẻ mặt cô đơn nhìn một gốc cây cỏ đuôi chó bên cạnh còn
chưa có kịp khô héo.
"Cô cô khỏe lắm khỏe lắm, mới không nhớ chú
đấ