
Anh tò mò trêu ghẹo cô.
"Ngày thường lười biếng đi? Để cho tiểu y tá khác làm sao?" Anh biết rõ cô
đang tức giận, nhưng cô sẽ không vứt bỏ anh không để ý tới, cho nên rất
yên tâm mà tiếp tục trêu ghẹo cô.
"Chúc mừng, anh là người đầu tiên." Đường Gia Nghê không có nhìn anh, tức giận trả lời.
"Bệnh nhân khác đều trực tiếp dùng cái bô, chỉ có anh rất sĩ diện!" Cô vẫn đang cật lực đỡ anh, thở hổn hển nói.
Nhìn trán cô thấm ra mồ hôi làm ướt vài sợi tóc mái của cô, trên mặt ửng đỏ
một đường trượt đến cổ, còn có xương quai xanh mê người, xuống chút nữa, tầm mắt của anh chuyển qua rãnh ngực nhỏ hẹp trắng như tuyết...
Tim của anh hơi bị chấn động, vội vàng dời đi tầm mắt hốt hoảng, ngăn lại
thất thường của mình, sau đó lần đầu tiên vì ý nghĩ của mình cười nhạo
mình.
Vậy mà lại có cảm giác động lòng với một người phụ nữ...
Qua lại hết thảy phụ nữ, chẳng qua là công cụ anh cần thỏa mãn mà thôi,
anh thực sự hoài nghi mình phải chăng bị thương không nhẹ, xem ra còn
phải tái khám một lần nữa.
Nhưng tay của anh, bởi vì muốn vịn
được chắc chắn mà nắm chặt đầu vai của cô, làm cho thân thể của anh nổi
lên phản ứng nào đó...
"Anh tự tiện đi, tôi đi ra ngoài một chút." Đường Gia Nghê dìu anh đến trước bồn cầu, xoay người liền đi.
"Này!" Ngay tại thời điểm cô xoay người, Doãn Trạch Vũ đưa tay bắt lấy cổ tay của cô.
"Còn muốn như thế nào?" Cô mới không muốn tiếp tục ở trong này để cho anh có bất kỳ cơ hội giễu cợt nào với cô.
"Dù sao cũng đã ở trong này, chờ một chút thuận tiện giúp tôi lau người, ở trong này." Doãn Trạch Vũ cố tình nhấn mạnh.
Nơi này có nước chảy, dù sao cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái hơn so với cô cầm một chậu nước tái sử dụng.
"Được." Cô gật gật đầu, đi ra ngoài và đóng cửa lại cho anh.
Năm phút sau, Đường Gia Nghê giúp anh cởi áo, cơ ngực và cơ bụng vạm vỡ của anh làm cho người ta hơi khâm phục.
Cô điều chỉnh nhiệt độ nước, dùng khăn lông nhè nhẹ lau sạch cho anh, nước nóng ở trong toilet bốc hơi thành sương mù, cách sương mù, anh nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, nghiêm túc lau mặt cho anh, lau
người, rửa tay, rửa chân, một người phụ nữ làm những việc này cho một
người đàn ông, tất cả có vẻ như chuyện đương nhiên.
Nhưng bọn họ cũng chẳng phải quan hệ trai gái, mà là quan hệ thuê mướn.
Nghĩ đến đây, Doãn Trạch Vũ thu hồi lại cảm giác kỳ diệu này của mình, có lẽ là cô độc quá lâu, đối với một tiểu y tá cũng để ý như vậy, anh cười tự giễu.
"Cười cái gì?" Cô lau khô giọt nước trên người cho anh.
"Không có gì, cảm thấy cô rất tận tâm." Anh vươn tay, chỉnh sửa mái tóc rối
loạn cho cô một chút, một động tác vô ý, làm cho anh ý thức được mình
vượt qua khuôn phép.
"Đúng rồi, ngày đó tôi bị thương đưa đến bệnh viện, tình hình là như thế nào?" Anh vội vàng nói sang chuyện khác.
"Toàn thân là màu, hôn mê nghiêm trọng." Cô dìu anh đứng lên.
"Ai đưa tôi đến?" Anh nghi hoặc hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tình hình của anh thế này xem như là trong cái rủi có cái may." Cô một tay dìu anh, tay kia thì lấy quần áo sạch,
nhưng bất ngờ trượt chân, lôi kéo cánh tay anh, cô nặng nề mà nhào vào
trong lòng anh.
Thân thể mềm mại của cô ở trong ngực trần trụi
của anh, chỉ có anh cảm giác được thân thể của mình đột nhiên giống như
là muốn nổi lên một phản ứng cháy bỏng, cái loại cảm giác này là mãnh
liệt muốn cô. Anh không biết phải chăng mình bụng đói vơ quàng, nhưng mà cô thực sự mang lại cho tim của anh cảm giác cuồng loạn.
Có thể
là vải vóc gợi cảm hoặc là nội y đã cám dỗ anh miễn dịch, lúc này trang
phục hấp dẫn tương đối thu hút anh, nhưng anh biết rất rõ thời cơ chưa
chín mùi.
"Anh có thể buông tôi ra..." Giọng nói của cô rất thấp, có vài phần ngượng ngùng, anh cúi đầu, mới biết được tư thế lẫn nhau là ái muội như vậy.
Đường Gia Nghê cúi đầu mặc xong quần áo cho anh, giúp anh di chuyển từng bước từng bước đi về phía giường.
"Không phải là cô xấu hổ chứ?" Doãn Trạch Vũ nhìn cô không nói tiếng nào, ngược lại càng cảm thấy thú vị hơn.
"Tôi xấu hổ? Mới sẽ không." Cô hơi ngửa đầu bĩu môi.
"Nhưng rõ ràng vừa rồi cô đỏ mặt." Anh một bộ nghiêm trang nói.
"Tôi là đỏ mặt thay anh." Cô không chút nghĩ ngợi giận anh, nhưng vừa dứt
lời, hai người lại ngầm hiểu lẫn nhau nhìn nhau một cái.
"Tôi mệt." Doãn Trạch Vũ ngáp một cái.
Đường Gia Nghê tắt đèn đồng thời đóng cửa lại cho anh, "Buổi tối có chuyện, thì anh gọi tôi."
Bận rộn một ngày, Đường Gia Nghê tắm rửa sạch sẽ, nằm thoải mái trên giường lớn mà Doãn Trạch Vũ an bài ở phòng khách cho cô.
Điện thoại di động của cô quay số điện thoại của Đoạn Minh, không biết bao
nhiêu lần, người trong lòng của cô, giống như bị mất tích, cùng cô mất
đi liên lạc.
Cô không biết thích một người phải chăng nhất định
có thể toàn tâm toàn ý trả giá, nhưng anh đối với cô thật sự rất không
nghiêm túc, mặc dù có đôi khi cô lại sinh ra ý nghĩ muốn từ bỏ, nhưng cô vẫn không thể thay đổi được thói quen muốn tìm anh ta.
"Nếu như
có thể từ bỏ thói quen nhớ anh ta thì tốt rồi... Nhưng thích một người,
là cảm giác của đáy lòng, k