
cậu, nói: “Tôi trêu
chọc cậu gì hả? Đoàn Chi Dực, cậu đừng đổ thừa nha!”
Nếu Quách Chân Chân không kéo cô, có lẽ cô đã chạy đến đó đánh cậu ta một trận.
Vẻ mặt của Đoàn Chi Dực không thay đổi, hờ hững hừ một tiếng, không hề trả lời câu hỏi của cô, quay người bỏ đi.
Vệ Lam giận tới đỏ mặt, mỗi một tiếng
hít thở ngày càng sâu hơn. Quách Chân Chân nhìn thấy cô không có ý định
đuổi theo, mới thử buông cô ra, vỗ ngực nói: “Cậu có biết lúc nãy cậu
làm mình sợ hết hồn, cậu còn dám đẩy Đoàn Chi Dực!”
“Mình không những đẩy cậu ta, mà mình còn muốn đập cậu ta!” Vệ Lam tức anh ách nói.
Quách Chân Chân sợ hãi cốc đầu cô: “Cậu
không muốn cái mạng nhỏ của mình nữa à! Cậu không biết Đoàn Chi Dực là
người như thế nào sao?”
Vệ Lam hờ hững xì một tiếng: “Người như thế nào chứ? Mình chỉ thấy cậu ta là một kẻ khốn nạn nhỏ mọn còn bá đạo.”
Quách Chân Chân chọc vào gò má trợn
phồng vì tức giận của cô: “Lúc nãy cậu không thấy một đống con trai,
nhiều người là bạn của Triệu Phi, cũng đâu dám nói thay Triệu Phi lời
nào. Như vậy cậu còn không hiểu sao? Chứng tỏ Đoàn Chi Dực không phải là người cậu có thể trêu chọc đâu.” Quách Chân Chân ngừng lại một chút,
nói chuyện với vẻ thư thả: “Cũng may cậu ta không tính toán với cậu.
Đúng rồi, lời cậu ta vừa nói có ý gì vậy? Không lẽ lúc trước cậu từng
trêu chọc cậu ta sao?”
“Sao có chuyện này chứ?” Vệ Lam bác bỏ ngay: “Mình ngay cả nói chuyện với cậu ta cũng không có mà.”
Đêm đó vào tuần trước hai người chỉ nói với nhau có vài câu, Vệ Lam cảm thấy chẳng có gì đáng để nhớ nên cho qua.
“Vậy thì tốt!” Quách Chân Chân vỗ vai cô nói: “Loại người như vậy tốt nhất cậu đừng trêu vào, nếu không chết lúc nào cũng không hay đó.”
“Xì, bây giờ là xã hội có pháp luật,
chẳng lẽ cậu ta dám giết người phóng hỏa à.” Vệ Lam không đồng ý nói,
đột nhiên lại chợt nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Cậu còn biết được cậu ta là người như thế nào, hay là cậu thích cậu ta rồi? Mình thấy cậu tốt nhất
nên từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
Quách Chân Chân cười xòa một cái: “Cậu
không thấy cậy ấy rất quyến rũ sao? Dù sao mình cũng chưa từng nghĩ đến
muốn gì, chỉ là ai cũng thích cái đẹp mà, đứng từ xa ngắm được rồi.”
Triệu Phi bị Đoàn Chi Dực ném trái bóng
vào mặt không nhẹ chút nào, cái mũi sưng hết mấy ngày, bôi thuốc rồi,
nhưng nhìn vẫn thấy thê thảm, hơn nữa cả người mấy ngày liên tiếp dường
như có chút suy sụp, ngay cả người khác gọi cậu ta đi chơi bóng cũng bị
từ chối.
Mặc dù chỗ ngồi của Vệ Lam và Triệu Phi
hơi xa nhau, nhưng cô vẫn chút ý sự thay đổi của Triệu Phi. Vì thế trong lòng thầm mắng Đoàn Chi Dực mấy trăm lần.
Ngày thứ bảy lúc tan học, Vệ Lam lặng lẽ đưa cho Triệu Phi một mẫu giấy, hẹn gặp mặt ở sân bóng.
Khi Triệu Phi đến sân bóng, Vệ Lam đang
cầm một quả bóng rổ, không được điêu luyện mà tập bóng, nhìn thấy cậu ấy đến, liền ném trái bóng cho cậu ấy, còn vẫy tay chào: “Phi, mình muốn
học bóng rổ, cậu dạy mình được không?”
Triệu Phi khó lắm mới tiếp được trái bóng đang bay vèo tới, từ từ đi đến: “Vệ Lam, sao cậu lại muốn học bóng rổ vậy?”
Vệ Lam nở nụ cười rực rỡ: “Không phải
lớp trưởng nói phải biết cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi sao? Chơi
bóng rổ có thể rèn luyện cơ thể, còn có thể làm giảm bớt căng thẳng của
năm mười hai.”
Triệu Phi cố nở nụ cười, cúi đầu nói
nhỏ: “Vệ Lam à, cậu có cảm thấy mình vô dụng lắm không? Bị Đoàn Chi Dực
ném bóng vào mặt cũng không dám nói lại.”
Vệ Lam ngây người trong chốc lát, rồi
bất chợt thoải mái cười to, vẫy tay bảo cậu ta ngồi đại xuống sân bóng
rổ, cất giọng nói: “Làm gì có đâu? Mình ghét bạo lực nhất! Mình biết rõ
gia thế của Đoàn Chi Dực không sạch sẽ, cho nên mọi người đều sợ cậu ta. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, có ai thích trêu vào loại
người như thế chứ! Hơn nữa sao cậu lại vô dụng chứ? Cậu chơi bóng tuyệt
như vậy, Đoàn Chi Dực chỉ là một tên thọt, ngay cả cọng lông tơ cũng
không bằng cậu!”
Mặc dù con gái nói chuyện luôn độc
miệng, nhưng một thanh niên mới mười mấy tuổi vẫn hồn nhiên vui tươi,
chớp mắt đã quét sạch mọi u ám của mấy ngày trước, nhìn nụ cười sáng
chói như ánh mặt trời của Vệ lam: “Vệ Lam, cậu nói vậy làm mình vui lắm
đó. Cậu có biết không, có rất nhiều bạn nữ thầm thương trộm nhớ cậu ta
lắm đó.”
“Xề!” Vệ Lam hờ hững vẫy tay nói: “Không biết loại người như cậu ta có gì tốt chứ! Ngay cả Chân Chân cũng thích
cậu ta, bị mù hết rồi! Người lạnh lùng kỳ lạ, cho không mình cũng không
thèm!”
Triệu Phi xoa đầu cô cười ha hả.
Vệ Lam nhìn thấy cậu ấy vui vẻ trở lại,
chợt nhớ đến gì đó, nói: “Đúng rồi, cậu còn chưa biết sao? Lần đó Đoàn
Chi Dực ném bóng vào cậu, mình tức điên lên được, liền chạy đến đẩy cậu
ta một cái, suýt chút nữa làm cậu ta té ngã, coi như mình trả thù cho
cậu rồi đó.”
Triệu Phi lại ngẩn mặt ra, dáng vẻ giống như bị dọa hết hồn: “Cậu đẩy Đoàn Chi Dực sao?”
“Đúng đó!” Vệ Lam hả hê gật đầu, nói: “Đẩy hơi nhẹ, nên cậu ta không bị ngã.”
Vẻ mặt của Triệu Phi trở nên lo lắng hơn: “Vậy cậu ta có làm gì cậu không?”
Vệ Lam lắc đầu: “Không có! Dù sao cậu ta cũng là con trai, làm s