Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323003

Bình chọn: 9.00/10/300 lượt.

ao có thể làm khó một người con gái chứ!”

Triệu Phi xoa trán, cả khuôn mặt xanh

lè: “Vậy cậu có biết Đoàn Chi Dực là người như thế nào không? Mình nghe

nói lúc cậu ta lên lớp mười một, thì bị một bạn học nữ quấn lấy, trong

lúc tức giận liền xử cô ấy luôn.”

“Hả?” Vệ Lam ngạc nhiên mở ta hai mắt, trong chớp mắt không thể tiếp nhận được tin này, lắp bắp nói: “Không… không phải chứ?”

Triệu Phi lo lắng nói: “Mình cũng không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng không có lửa làm sao có khói.”

Vệ Lam bặm môi, xoay tròn đôi mắt nghĩ

đến vài lần tiếp xúc với Đoàn Chi Dực, mặc dù cậu ta là người lạnh lùng

ghê sợ, có chút ghét thái độ của cậu ta, nhưng cậu ta nhìn không giống

một tên khốn có thể làm ra tội ác như vậy. Hơn nữa nếu cậu ta tồi tệ như những lời đó, vậy ngày đó cô đẩy cậu ta, chắc chắn ậu ta sẽ không bỏ

qua cho cô, chắc chắn sẽ không chỉ nói hai câu không được coi là khó

nghe đó.

Vì vậy cô rất chắc chắn mà lắc đầu: “Mình cảm thấy chuyện này chỉ là tin vịt, Đoàn Chi Dực không thể là người xấu xa như vậy.”

Triệu Phi xoa đầu: “Chỉ mong là vậy, tóm lại sau này cậu đừng trêu chọc cậu ta.”

Vệ Lam hất mặt lên, kiêu ngạo nói: “Cậu ta không trêu mình, mình tất nhiên sẽ không trêu cậu ta.”

Triệu Phi cười, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Vệ Lam, chúng ta nhất định phải cùng nhau thi vào cùng một đại học của thành phố. Lúc trước mình từng nói, trước khi lên đại học mình sẽ không nói chuyện yêu đương, cho nên đợi sau khi lên đại học mình sẽ theo đuổi cậu.”

Lúc người con trai nói những lời này, mặt lúc nào cũng đỏ ửng lên.

Vệ Lam cũng có chút ngại ngùng, cười xòa vài tiếng, đẩy cậu ấy, đứng dậy làm ra vẻ nói: “Ai cần cậu theo đuổi

chứ! Mau dạy mình chơi bóng đi.”

Thực ra trong lòng cô không biết ngại

ngùng nghĩ, mới không thèm cậu ấy theo đuổi, đợi sau khi có kết quả thi, không cần đợi cậu ấy ngỏ lời, mình cũng sẽ chủ động ngỏ lời với cậu ấy, cô là người phụ nữ hiện đại mà.

Triệu Phi cười hi hi đứng dậy, cầm bóng vỗ vỗ: “Thể lực của cậu tệ vậy sao? Dạy cậu, cậu cũng học không được!”

“Giáo viên giỏi sẽ không nói những câu như thế này! Bớt nói nhảm đi, mau dạy mình đi!”

…………………………..

Tiếng cười vui vẻ của chàng thanh niên

và cô gái, vang vọng rất lâu trên sân, không hề có người để ý đến, phía

xa có một chàng trai lạnh lùng kiêu ngạo, vẻ mặt không thay đổi chứng

kiến mọi chuyện.

Vệ Lam và Triệu Phi ở trên sân chơi hơn

một tiếng, nhìn thấy trời sắp tối, hai người mới luyến tiếc rời khỏi.

Nhưng mà vừa đi ra khỏi cổng trường, hai bạn trẻ lại muốn ăn đồ ngọt,

liền hi hi ha ha đi đến tiệm bán đồ ngọt ở khu trung tâm đông đúc.

Triệu Phi lái xe đạp, Vệ Lam ngồi ở phía sau, buổi tối mùa thu đã có chút mát mẻ, nhưng dù sao cũng là thanh

niên mười mấy tuổi, Vệ Lam cho dù có cởi mở, cũng không dám chủ động ôm

Triệu Phi, chỉ len lén nắm chặt gấu áo của cậu ấy, trong lòng vô cùng

ngọt ngào.

Lúc Triệu Phi đưa Vệ Lam đến trước đầu

hẻm nhà ông bà nội cũng gần chín giờ. Hai người đã rất lâu chưa từng

chơi vui như vậy, đều có chút luyến tiếc, nói đùa với nhau vài câu,

Triệu Phi mới lưu luyến lái xe rời khỏi.

Vệ Lam đứng ở đầu hẻm, nhìn bóng dáng

cậu ấy xa dần, nụ cười trên mặt còn sáng lạn hơn cả mùa xuân. Chỉ là lúc cô quay đầu lại, nụ cười đó chợt đọng lại trên khóe môi.

Chỉ nhìn thấy Đoàn Chi Dực đứng dựa vào

tường, trên tay cầm một điếu thuốc, đầu thuốc màu đỏ như đang ẩn hiện

dưới những cái bóng của ánh đèn đường.

Cậu không nhìn thấy cô, chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm mũi chân.

Đây là một con hẻm lâu đời, giờ này rất

ít người đi qua. Vệ Lam nghĩ đến những lời Triệu Phi nói, trong lòng có

chút lo lắng, cô không biết tại sao Đoàn Chi Dực lại có mặt ở chỗ này

nhỉ? Có lẽ đi ngang qua thôi nhỉ?

Cô ôm cặp sách ở trước ngực, đi vào

trong hẻm, đoạn đường chỉ ngắn ngủn mười mấy mét, mà hàng xóm láng giềng ở đây cô đều quen biết, nếu như tên này nhắm vào mình thật, bất quá la

lớn kêu cứu thôi, không lẽ cho là mình sợ cậu ta sao?

Nghĩ như vậy, nhưng cũng có chút lo

lắng, chỉ là khi sắp lướt qua người Đoàn Chi Dực, rốt cuộc Vệ Lam vẫn

nhịn không được, mở miệng cay độc: “Này! Cậu ở đây làm gì hả?”

Đoàn Chi Dực từ từ ngẩng đầu lên, dưới

ánh đèn đường, ánh mắt của cậu như hai ngôi sao băng, làm cho người ta

có chút khiếp sợ. Cậu nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo, cất tiếng nói:

“Tôi muốn ở đây thì tôi ở đây thôi! Có liên quan gì đến cậu sao?”

Vệ Lam thầm nghĩ thì ra cậu ta không

nhắm vào mình, thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không cam lòng hừ một tiếng:

“Ai thèm để ý đến cậu!”

Nói xong, liền chạy nhanh như chớp vào trong hẻm.

Đoàn Chi Dực đứng thẳng người dậy, điếu thuốc cầm trên tay sắp sửa đốt hết, nhìn bóng dáng dần biến mất, quay người bỏ đi.

Vệ Lam chạy một mạch đến cửa ngôi nhà

nhỏ của mình, chạy vào bỏ cặp sách xuống, cầm cái ly trên bàn, đổ một ly trà, trái tim lúc nãy còn đập điên cuồng, giờ mới ổn định lại.

“Lam Lam, sao giờ này cháu mới về vậy? Vừa về lại giống như bị ma đuổi vậy.” Bà nội nhìn cô, yêu thương quở trách.

Vệ Lam bị sặc nước vỗ ngực, thở ra nói: “Bà đừng nói nữa, con vừa gặp


Snack's 1967