
t đầu thật mạnh.
“Được rồi, đi đi!” Đoàn Chi Dực vỗ nhẹ
đầu cô như đặc xá, tháo dây trói cho cô, thậm chí còn tốt bụng xoa xoa
những vết bầm do bị trói trên tay cô.
Vệ Lam xuống xe, hoàn hồn lại thì lập tức muốn ra sức chạy trốn khỏi cơn ác mộng vừa xảy ra.
Tuy Đoàn Chi Dực chưa làm gì cô, nhưng
đây cũng đã là cơn ác mộng đáng sợ nhất trong suốt 17 năm qua của cô,
chắc chắn là cơn ác mộng không cách nào tưởng tượng được.
Lời hăm dọa của Đoàn Chi Dực đã hoàn
toàn đả kích đến sự ương bướng của Vệ Lam. Không chỉ là đối với sự ương
bướng ngang tàng của tuổi trẻ, mà thậm chí còn là một kích trí mạng đối
với tính cách của cả con người sau này.
Vệ Lam như biến thành một con người
khác, ngoại trừ việc mỗi ngày miệt mài học tập, cô đã không còn vẻ hoạt
bát sôi nổi như trước kia.
Thời gian Đoàn Chi Dực đến lớp cũng ngày càng ít, mỗi tuần đi học một lần đã là nhiều. Dù sao thì cậu ta đã có
quyết định tuyển thẳng, thầy cô sẽ chẳng quản đến một cậu học sinh có
thể tăng thành thích của trường, lại không cần trường lo lắng. Hơn nữa…
lảm gì có ai dám quản chứ.
Thỉnh thoảng, khi Đoàn Chi Dực đi học,
hễ thấy bóng cậu bước vào lớp thì Vệ Lam liền ngoan ngoãn cúi gằm mặt
xuống. Nếu vô tình gặp gỡ trong trường, Vệ Lam cũng vội vã tự giác đi
vòng đường khác.
“Vệ Lam, gần đây cậu bị sao vậy? Làm gì
mà học hành chăm chỉ thế, định làm thủ khoa đại học sao?” Cuối cùng
Quách Chân Chân cũng phát hiện ra vẻ bất thường của cô.
Vệ Lam làm ra vẻ không sao. “Làm gì có.
Mình chỉ muốn học hành đàng hoàng, không thấy cái đồng hồ đếm ngược trên tấm bảng phía sau lớp sao? Tháng 8 này là thi đại học rồi, ba mẹ mình
còn chờ mình đề tên trên bảng vàng kìa!”
Quách Chân Chân cười. “Yên tâm đi, mình
hoàn toàn tin tưởng vào cậu mà. Thành tích của cậu trước nay rất ổn
định, thi được điểm cao là việc dễ như trở bàn tay thôi.” Nói xong, cô
vẫy tay ngoắc ngoắc Vệ Lam với vẻ rất gian tà.
Vệ Lam tò mò để sát tai vào. “Nói cho
cậu biết một tin bí mật, mình nghe nói trường mà Đoàn Chi Dực chọn vào
là đại học T ở đây, cậu nói xem có lạ không? Tuy đại học T là đại học
tốt nhất ở quê tụi mình, nhưng thành tích của cậu ấy hoàn toàn có thể
vào những trường đại học tốt nhất cả nước, hơn nữa nghe nói cậu ta đã
xin vào được Ivy League[1'>, nhưng lại không đi…”
Vệ Lam chỉ muốn bịt hai tai lại, cô cảnh giác liếc về phía sau, thấy Đoàn Chi Dực đang nằm xoài ra ngủ thì mới
khẽ thở phào. Nhưng vì vẫn khắc ghi lời uy hiếp hôm ấy nên vội vàng ngắt lời Quách Chân Chân. “Đừng nói nữa, vào lớp rồi kìa. Hơn nữa người ta
làm gì thì liên quan gì tới chúng ta, sau này cậu đừng nói những chuyện
này với mình, mình không có hứng thú chút nào.”
“Này!” Quách Chân Chân nhìn cô lại vùi đầu vào sách thì lấy làm lạ. “Gần đây cậu trúng tà thì phải?”
[1'> Ivy League là hệ thống 8 trường đại học tư lâu đời và có chất lượng
hàng đầu của Mỹ, gồm: Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell,
Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Princeton, Đại học
PennsyIvania và Đại học Yale
Bởi vì không thể chịu nổi sự chăm chỉ
bất ngờ của Vệ Lam, nên chủ nhật, Quách Chân Chân rủ một đám bạn học cũ
của hai đứa, gọi luôn Vệ Lam, một đám học sinh mười mấy tuổi, vui chơi
phóng túng cả ngày.
Buổi sáng chuồn đi trượt patin, giữa
trưa đi ăn lẩu, chiều thì đi xem phim, tối đi karaoke, hoạt động giải
trí của thanh niên cũng đại khái là như thế.
Gia cảnh Quách Chân Chân giàu có, tuy
còn nhỏ tuổi nhưng cô đã lờ mờ thể hiện phong cách có tiền, bọn họ đi
KFC ăn xong, lúc chọn chỗ để ca hát, cô dám mạnh miệng đề nghị đến một
nơi rất nổi tiếng trong thành phố.
Vệ Lam từng nghe nói về phòng karaoke
đó, nghe đâu giá cả đắt đỏ khiến người khác phải tặc lưỡi, hoàn toàn
không phải là nơi học sinh nghèo nên đến.
Nhưng mà suy cho cùng cũng là mấy đứa
nhỏ tuổi teen, rất muốn cọ xát với đời, xem thử có phải thật sự mang
phong cách tây cao cấp cho bậc thượng lưu như trong quảng cáo miêu tả
hay không.
Mấy đứa bọn họ cùng nhau tính toán, gom
luôn tiền lẻ trong túi, đoán chừng vui vẻ mấy tiếng cũng không thành vấn đề, liền hùng hổ tiến về chỗ nổi tiếng đó.
Mấy đứa gom tiền lại bao được một phòng
nhỏ, nhưng đối với mấy đứa nhỏ mà nói thì thế là đã quá đủ rồi. Vì thế
sáu cô gái cười hi hi ha ha đi theo nhân viên phục vụ vào phòng.
Thời điểm đó, karaoke vừa mới phát triển ở thành phố vài năm, lại đều là học sinh trung học, rất tò mò và phấn
khích. Mấy người đi vào, liền tranh giành micro, vừa hét vừa rống. Nhóm
các cô gái vốn định uống nước trái cây, một khi hưng phấn ngút trời, lại gọi một thùng bia.
Đây không phải là lần đầu tiên Vệ Lam
uống thứ này, nhưng lại cực kỳ hưng phấn như lần đầu tiên. Không chỉ
mình Vệ Lam, các cô gái khác cũng bắt đầu điên loạn. Không gian kín mít, âm nhạc ồn ào, nhóm bạn thân thiết, không thể nghi ngờ đây chính là
giai đoạn nổi loạn của mấy cô gái tuổi teen.
Mấy đứa nửa tỉnh nửa say, khóc la om sòm dồn thành một đống.
Uống khoảng hai ly bia, không bao lâu Vệ Lam liền muốn đi vệ sinh. Nói hai câu với mấy người đi cùng, c