The Soda Pop
Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323960

Bình chọn: 7.00/10/396 lượt.

từ ngoài nhìn cháu đó.” Bà dì quay đầu lại, bỗng nhiên chỉ ra cửa sổ.

Vệ Lam ngẩng đầu lên theo phản xạ, quả nhiên nhìn thấy Đoàn Chi Dực đứng cách cửa sổ không xa, từ ngoài nhìn cô.

Cô và cậu nhìn nhau một lát, thật là mất tự nhiên. Cũng chả phải tiễn đưa gì ghê gớm, đang định đưa tay kéo rèm

cửa sổ xuống nhưng vừa chạm tay vào lụa trắng thì chợt dừng lại. Thôi

đi, cậu ta thích nhìn thì để cậu ta nhìn, cô không nhìn cậu ta là được.

May mà sự ngượng ngùng này không kéo dài bao lâu, xe lửa bắt đầu phát ra tiếng còi dài, sau đó xình xịch chạy.

Trong quá trình xe lửa chạy chầm chậm,

Vệ Lam không nhịn được cứ len lén nhìn ra ngoài, chỉ thấy Đoàn Chi Dực

còn đứng ở sân ga, cứ nhìn theo vị trí toa xe của cô. Mãi đến khi cảnh

vật xa dần và khuất khỏi mắt mình.

Vệ Lam thở phào một hơi. Lúc này, cô vẫn chưa biết lần chia ly này sẽ phải trải qua rất nhiều năm, nhưng theo

đoàn tàu lắc lư, lòng cô cứ loáng thoáng buồn bực cùng bất an mà không

hiểu tại sao.

Gần hai mươi tiếng đồng hồ, tuy là nằm giường mềm nhưng Vệ Lam cũng mệt tới rã cả người.

Khi xuống xe, trên sân ga, nhìn thấy ba

mẹ đã xa cách một năm, cô chạy tới gọi ba mẹ và làm nũng. Nhưng ba mẹ cô lại không hề kích động, mừng rỡ chảy nước mắt sau khi thấy con gái như

cô đã tưởng mà ngược lại, sắc mặt nặng nề, không có phản ứng gì lớn khi

cô nhõng nhẽo. Nhất là mẹ cô, sắc mặt rất tệ.

Ba cô đỡ lấy túi xách của cô, thở dài một hơi rồi vỗ lưng cô: “Chắc Lam Lam mệt lắm rồi, mau về nhà ngủ một giấc đã.”

Trước giờ Vệ Lam vẫn hơi sợ người mẹ nghiêm khắc của mình nên len lén kéo áo ba, nỏi: “Ba, mẹ sao thế?”

Ba cô nhìn con gái với vẻ không được tự nhiên lắm, nói: “Về nhà rồi nói.”

Vệ Lam nghĩ ngợi, cảm thấy tâm trạng của mẹ không tốt chắc là do công việc có vấn đề chứ không liên quan gì tới

mình nên liền yên tâm, suốt dọc đường cứ tíu tít theo ba mẹ về ký túc xá dành cho nhân viên nghiên cứu của căn cứ.

Vừa vào nhà, Vệ Lam đã kêu réo đòi ăn.

Nhưng mẹ cô bỗng xoay người lại, trợn cô một cái thật dữ dằn rồi giơ tay cho cô một bạt tai.

Vệ Lam ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu

sao người mẹ đã lâu không gặp lại đối xử với mình như thế, nhất thời

cũng quên khóc mà ngẩn ngơ hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Con còn hỏi mẹ có chuyện gì ư? Con nói

xem một năm nay ba mẹ không ở nhà, con đã làm những gì nào?” Mẹ cô vừa

nói vừa giận tới mức trán nổi gân xanh. “Hôm trước, mẹ gọi điện thoại

cho chủ nhiệm lớp con thì mới biết con hoàn toàn không có ở trong ký

túc. Con nói xem nào, con không ở ký túc, cũng không ở nhà thì một năm

nay con ở đâu?”

“Con… con…” Mặt Vệ Lam lập tức trở nên trắng bệch, cả ngửa ngày trời mà không nói được tiếng nào.

“Con nói đi, con ở đâu?” Mẹ cô lớn tiếng quát: “Có phải ở trong nhà cậu học sinh đánh nhau vì con không?”

“Mẹ… không phảikhông phải.” Mắt Vệ Lam đỏ hoe, nước mặt không ngừng rơi xuống.

Ba cô không nỡ nhìn cô như vậy nên kéo mẹ cô lại, nói: “Em đừng sốt ruột, để từ từ con nó nói cái đã.”

“Em có thể không sốt ruột được sao? Nó

mới bao lớn? Mười tám tuổi, không, mười bảy tuổi, nó mới mười bảy tuổi.

Mười bảy tuổi đã sống chung với đứa con trai khác, nó còn là con của

chúng ta sao chứ? Là đứa con gái ngoan của chúng ta sao?” Mẹ cô nói xong cũng che mặt khóc rưng rức.

Vệ Lam chưa từng thấy mẹ mình như vậy

nên càng thêm hoảng hốt, lật đật chạy tới ôm bà, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ tin con đi, con thật sự không có làm điều gì xấu cả, con bị ép thôi.”

Mẹ cô hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc: “Được, con nói xem, rốt cuộc một năm nay là sao?”

Đây là ba mẹ cô, cũng là những người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm và tin tưởng nên Vệ Lam ấm ức kể hết chuyện

mình gặp phải trong một năm nay cho ba mẹ nghe. Đương nhiên cô đã tỉnh

lược bớt chi tiết Đoàn Chi Dực sàm sỡ, quấy rối cô.

Một năm quá lâu, có thể đã trở thành thói quen nên khi Vệ Lam nói ra thì cảm thấy đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhưng đối với ba mẹ cô thì đúng là sét

đánh bên tai. Họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được đứa con gái mà

mình nâng niu chiều chuộng, chỉ mới không ở cạnh mình một năm thôi mà đã gặp phải chuyện như vậy.

Họ tự trách mình không làm tròn trách nhiệm, cũng chửi mắng cậu học sinh chưa từng gặp mặt nhưng uy hiếp con gái yêu của họ kia.

Đương nhiên tuy Vệ Lam cật lực nói là

Đoàn Chi Dực không làm gì mình nhưng mẹ cô lại không tin một nam một nữ

trẻ tuổi ngủ chung giường với nhau một năm trời mà không xảy ra chuyện

gì. Hôm sau, bà kéo Vệ Lam tới bệnh viện dù cô không muốn. Mãi đến khi

thấy trên báo cáo viết ‘màng trinh vẫn còn’ thì mới yên tâm.

Sau khi từ bệnh viện trở về, mẹ cô ngoại trừ an ủi cô, có lẽ là sợ đụng chạm đến tâm hồn bé bỏng của cô con gái, mẹ cô không hỏi nhiều lắm, Vệ Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Khu vực viện nghiên cứu ba mẹ cô cách

nội thành một khoảng, công việc của nhà khoa học lại vô cùng bận rộn,

gần như không có thời gian ở bên cạnh Vệ Lam. Mười ngày trôi qua, Vệ Lam ngoại trừ đọc sách xem tivi, vận động xung quanh khu vực hạn chế, thật

là hết sức nhàm chán.

Nhìn thấy sắp đến lúc có kết quả thi,