
iải thích: “Xin lỗi mà, em chỉ không muốn bố mẹ
giật mình vì anh thôi, chúng ta… cũng chưa tới lúc đó”.
Anh liền nói: “Vậy khi nào mới tới lúc đó?”.
Cô cứng họng không biết mình vừa nói gì nữa.
Nói chung, cô hiểu thói quen của Viên Cảnh Thụy, anh không bao giờ đối xử
tệ với những người xung quanh anh, đặc biệt là những người anh quan tâm. Nhưng với những thói quen mà anh đối xử với các cô gái bên anh trong
quá khứ, Đổng Tri Vy luôn tìm cách từ chối bất cứ món quà đắt tiền nào
của Viên Cảnh Thụy tặng.
Điều này khiến cô chẳng khác gì với những người phụ nữ đó cả, mà điều cô quan tâm nhất chính là điểm này.
Cô, Đổng Tri Vy, rất khó để yêu một người đàn ông, càng khó để chấp nhận
một người đàn ông, nhưng nếu cô yêu người ấy và chấp nhận anh thì điều
cô chờ đợi chính là ở bên nhau lâu dài, chứ không phải cả hai tình
nguyện ở bên nhau trong lúc cao hứng.
Xa xỉ phẩm, quà tặng, thậm chí
là nhà cửa, những thứ này không phải thứ cô muốn, cô muốn mối quan hệ
giữa cô và Viên Cảnh Thụy được xây dựng trên nền tảng tình cảm, cũng chỉ có tình cảm là thứ cô cảm thấy cần, nếu không phải tình cảm thì chỉ là
sự ngã giá, dù đồ vật đắt thế nào đi nữa cũng không đáng để cô dùng tình cảm của mình đánh đổi.
Do sợ cái nhìn lệch lạc của người khác nên cho tới bây giờ Đổng Tri Vy vẫn chưa nhận bất cứ món quà nào Viên Cảnh Thụy tặng.
Nhưng nếu anh đã làm gì đó mà cô không hề biết thì sao?
Nghĩ tới đây Đổng Tri Vy liền lo lắng đặt dao xuống hỏi: “Bố, bố nhận lời người ta chưa?”.
Bố Đổng Tri Vy lắc đầu: “Đương nhiên là chưa, ngay cả bác sĩ cũng không
nói tiền này ai trả thì bố làm sao dám đồng ý chuyện trên trời rơi xuống này, đây là chuyện lớn đấy”.
“Vậy con ra ngoài gọi điện đã”. Nói
xong Đổng Tri Vy vội vàng rời khỏi bếp về phòng gọi điện thoại, vừa cầm
điện thoại lên nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thỏa đáng, cô cầm túi
đứng dậy nói: “Con ra ngoài một chút rồi về ngay”, sau đó ra khỏi nhà.
Ra khỏi cổng Đổng Tri Vy mới gọi điện thoại.
Không gọi được.
Cô chau mày, rồi ấn tiếp hai số khác của Viên Cảnh Thụy. Đầu bên kia báo
máy bận, cô hơi ngạc nhiên, trong lòng có cảm giác lo lắng, cô mím môi
ấn lại số đầu tiên nhưng dường như cùng lúc đó có cuộc gọi đến.
Là
điện thoại của Tề Đan Đan, vừa nói nhanh vừa nói gấp, giọng cũng lạc đi: “Tri Vy, trên mạng đang điên cuồng truyền nhau chuyện về Trình Tuệ Mai, em đọc chưa? Em đọc chưa?”.
“Chuyện gì?”. Đổng Tri Vy vội vã đáp,
ngoài tiếng Tề Đan Đan vang lên trong điện thoại chốc chốc lại vang lên
tiếng báo tin nhắn, dường như đột nhiên cả thế giới đang tìm cô!
“Trời ơi, sao em không biết gì thế hả?”. Tề Đan Đan dường như đang giậm chân ở đầu dây bên kia: “Mau đi đọc đi, ai ai cũng nói Trình Tuệ Mai bị bệnh
AIDS, nơi đầu tiên đăng tin là báo tài chính, ngay cả báo cáo sức khỏe
cũng đăng lên rồi, cả di thư của chị ấy nữa”.
Đổng Tri Vy nghe thấy
bệnh AIDS giống như bị một tảng đá đè trúng người, cả người như mụ đi,
Tề Đan Đan vẫn đang nói: “Không biết ai có dã tâm muốn đạp đổ Viên Cảnh
Thụy nữa, in bao nhiêu bản ngay cả hiệp hội thương mại Chiết Giang chỗ
chị cũng nhận được, còn yêu cầu bên chị hủy bỏ tư cách hội viên của anh
ấy nữa”.
Đổng Tri Vy chỉ biết “á” lên một tiếng.
“Không phải em và Viên Cảnh Thụy đang yêu nhau sao? Chuyện di thư anh ấy có nói với em
không? Ê, Tri Vy, Tri Vy?”. Giọng Tề Đan Đan giống như chiếc chùy giáng
xuống từng nhát một.
Cô cố gắng lắm mới kiềm chế để giọng mình không phát run lên: “Em đang nghe đây”.
Trước khi lên tiếng Tề Đan Đan chần chừ một hồi nhưng vẫn mau chóng kể hết
câu chuyện cho cô nghe: “Trong phần di thư có nói, Viên Cảnh Thụy lấy
bệnh của Trình Tuệ Mai để ép buộc chị ấy, ép chị ấy kết hôn với mình,
hơn nữa chị ấy còn viết, còn nghi ngờ anh ấy…”. Nói đến đây Tề Đan Đan
mím môi, không chừng còn giậm chân mấy cái: “Nghi ngờ anh ấy sẽ giết chị ấy”.
Chú thích:
(15) Tam giác Trường Giang: Bao gồm vùng Đông Nam tỉnh Giang Tô, thành phố Thượng Hải và vùng Đông Bắc tỉnh Chiết Giang (ND).
Luôn có một người khiến bạn không thể buông; Luôn có một người khiến bạn muốn ở lại.
1
Đổng Tri Vy không thể liên lạc được với Viên Cảnh Thụy, sắp bước sang tháng
tư những cơn gió đêm đã không còn lạnh nữa, nhưng cô vẫn toát mồ hôi
lạnh khi đứng dưới phố đêm Thượng Hải sáng đèn, sau khi đôn đáo ngược
xuôi tìm kiếm trong tuyệt vọng.
Cô tới văn phòng của Viên Cảnh Thụy ở công ty, tới nhà anh ở trong nội thành và ngoại ô, thậm chí còn tới nhà mẹ anh, nhưng tất cả mọi nơi đều không có, ngay cả bà Viên cũng không
thấy đâu, căn nhà đá kiểu cổ tối đen, giống như trái tim cô vậy.
Trong túi Đổng Tri Vy luôn mang theo Ipad 2 để xử lý những công việc đột
xuất, trên đường đi cô có lên mạng lướt web, Tề Đan Đan nói không sai
chút nào, tin tức gây shock đột ngột này dường như bao phủ khắp nơi, tin tức tung ra đã được truyền đi lên tới hàng vạn bài và con số đang không ngừng tăng lên.
Cô vẫn không thể liên lạc với Viên Cảnh Thụy, anh
giống như nước đột ngột bốc hơi, càng khiến cô hoảng sợ thêm, ngoài ra
vô số cuộc điện thoại