
gọi vào máy cô, dường như tất cả những người quen
biết cô đột nhiên lộ diện, mỗi người đều có vô vàn lời muốn nói với cô
vậy.
Nhà cô cũng gọi điện thoại tới, nhưng bố cô gọi hỏi cô khi nào
về nhà ăn cơm. Đổng Tri Vy nói có việc gấp phải tăng ca nên không thể về nhà ăn cơm được, tối nay có thể về rất muộn. Giọng bố cô có vẻ nghi ngờ nhưng ông vẫn thở dài và cúp máy, không truy hỏi thêm nữa.
Đầu máy
bên này Đổng Tri Vy cảm thấy thật may mắn vì bố mẹ cô không lên mạng bao giờ, tin tức đáng sợ này chưa truyền tới tai họ nhanh như vậy được.
Điện thoại vẫn không ngừng báo có tin nhắn, sau khi ảnh hẹn hò của cô và
Viên Cảnh Thụy được tung ra, tất cả những người quen biết cô đều nhiệt
tình liên lạc với cô một lần, nhưng lúc đó Viên Cảnh Thụy đang đưa cô đi chơi khắp nơi nên không có tín hiệu di động, vì vậy chuyện đó không để
lại rắc rối hay điều gì đáng nhớ trong cô, nhưng lần này không như thế.
Cho dù sau khi Tề Đan Đan gọi điện tới Đổng Tri Vy đã chuyển điện thoại
sang chế độ im lặng, nhưng cô vẫn không ngừng gọi điện cho Viên Cảnh
Thụy, điện thoại liên tục nhận được thông báo chế độ nhận tin nhắn
thoại, sau đó nhắc nhở sắp hết pin, và chẳng bao lâu sau máy tự động
tắt.
Hai tay cô nắm chặt chiếc điện thoại màn hình đã tối đen, lòng
nặng trĩu, nặng như bị chìm xuống dòng nước lạnh buốt, như chìm trong
biển đêm đen tối của núi băng đang tan.
Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, cô không tin anh không nghe điện thoại của cô – nếu như anh có thể.
Đổng Tri Vy rùng mình, cô đứng trên phố lớn, dòng người qua lại không ngớt,
Thượng Hải là thành phố không đêm, mọi thứ trong đêm xuân đều sáng sủa
dưới những ngọn đèn huy hoàng. Chỉ có mình cô lặng lẽ đứng sững lại, cô
độc, mặc cho bóng mình bị vô số bước chân của những người xa lạ giẫm
lên.
Vai cô lại bị người ta đụng phải, khách qua đường ném lại một
câu “xin lỗi”. Đổng Tri Vy cúi đầu tháo điện thoại, lấy cục pin ra rồi
lại lắp vào, khởi động lại máy.
Màn hình sáng, vạch pin cuối sắp hết
liên tục nháy đỏ, cô tiếp tục ấn gọi cái số điện thoại mà cô đã gọi
không biết bao nhiêu lần, sau mấy tiếng tút tút đơn điệu vẫn là tiếng
báo để lại tin nhắn thoại, cô bắt đầu nói: “Cảnh Thụy, em vẫn luôn tìm
anh, điện thoại sắp hết pin rồi, em ở Cổ Bắc đợi anh trở về”.
Điện
thoại lại tự động tắt máy, cũng không rõ mấy lời của cô đã được lưu vào
hộp tin nhắn thoại chưa, cô nhìn màn hình đen ngòm, đột nhiên có cảm
giác muốn nói chuyện với anh vô cùng.
Làm thế nào bây giờ? Cô vẫn còn bao nhiêu điều muốn nói với anh, cô muốn nói với anh rằng cô luôn tin
tưởng anh, muốn nói cô nguyện cùng anh đối mặt với tất cả những chuyện
đã xảy ra và những chuyện có thể xảy ra, bất kể chúng có tồi tệ thế nào
đi chăng nữa. Đáng tiếc điện thoại hết pin, cô không kịp nói gì nữa.
Mọi lời đều không kịp nói.
Đổng Tri Vy trở về căn hộ quen thuộc ở chung cư.
Một tiếng trước cô đã tới đây một lần, cửa vẫn đóng kín, bên trong im lặng
như tờ, khách ở khu chung cư này không nhiều, tầng Viên Cảnh Thụy ở chỉ
có hai hộ gia đình, một hộ luôn để nhà trống, chưa bao giờ thấy người ra vào, cô ấn chuông cửa nhưng không ôm quá nhiều hi vọng, vẫn không có ai lên tiếng.
Đổng Tri Vy thở dài, cảm giác mệt mỏi khiến cô không đứng vững nữa. Cô có thẻ vào căn hộ này, Viên Cảnh Thụy đưa cho cô mấy hôm
trước, nhưng chạy ra ngoài vội quá nên cô đã để quên ở nhà. Cô cũng
không muốn quay về lấy, ngước nhìn camera ngoài hành lang cô ngẫm nghĩ
một chút rồi quay người bước ra cầu thang bộ và ngồi nghỉ ở đó.
Cô không muốn thấy năm phút sau bảo vệ đi lên hỏi cô tại sao không mở cửa vào nhà.
Cầu thang vắng tanh vắng ngắt, giống như cả thế giới chỉ còn lại mình cô,
điện thoại hoàn toàn không thể phát huy được chức năng của mình, không
thể nào sáng nữa, sẽ không còn ai làm phiền cô nữa, cũng không có ai tìm được cô nữa – trừ người cô muốn gặp ấy. Cô cảm thấy lạnh. Cầu thang bộ
có ánh đèn trắng mờ mờ đung đưa, mặt đất và cầu thang đều được lát đá
cẩm thạch sáng bóng. Cô cúi đầu nhìn xuống đất, mặt đất phản chiếu rõ
ràng hình bóng cô, khom lưng bó gối, hay cánh tay cố gắng ôm trọn bản
thân.
Cô lặng lẽ nhìn mình, cảm giác buồn bã chưa từng có bao vây cô, cô nhìn thấy một hình ảnh khác của mình – hình ảnh cô không muốn trở
thành, không ai giúp đỡ, hoảng hốt, bất lực trước tất cả, đừng nói đến
việc bảo vệ người khác, ngay cả bản thân cô cũng không biết tiếp theo
đây mình nên làm gì.
Tiếng thang máy mở ra khiến Đổng Tri Vy như bừng tỉnh, cô vội vã đứng dậy, lúc đặt tay lên cửa ra hành lang cũng là lúc
nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người đàn ông vọng tới, là Viên Cảnh
Thụy và Hạ Tử Kỳ.
“Rốt cuộc là ai để lộ bản báo cáo và di thư ấy?
Cảnh Thụy? Cậu đừng im lặng thế chứ, tôi là luật sư của cậu, việc này
không đơn giản thế đâu”.
“Di thư không phải thật, cô ấy thực sự có để lại cho tôi một bức thư, nhưng tuyệt đối không phải di thư”. Viên Cảnh
Thụy hạ giọng đáp.
“Vậy còn bản báo cáo y học?”.
Đổng Tri Vy nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa rồi lại nghe thấy tiếng Viên Cảnh Thụy trả lời: “L