Old school Swatch Watches
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325674

Bình chọn: 9.5.00/10/567 lượt.

ống như một kẻ lười biếng,

còn không chịu đứng dậy mà ngồi xem ngay trên sofa, lúc cúi xuống xem

còn nói: “Tiện thể pha cho tôi một cốc cà phê”.

Đổng Tri Vy gật đầu.

Văn phòng của Viên Cảnh Thụy có một quầy bar nhỏ với đầy đủ mọi thứ, cô

bật máy pha cà phê rồi nhưng vẫn quay lại hỏi anh: “Tổng giám đốc Viên,

uống trà được không?”.

Anh nói ok, cô pha cho anh một cốc trà rồi đặt bên tay anh, sau đó cầm gạt tàn đi đổ, thu dọn cốc cà phê cũ đặt trên

trà kỷ, sau đó cô mới cầm tập tài liệu đã ký tên đứng dậy.

Anh cũng ngẩng lên theo rồi nhìn xung quanh và cười với cô: “Đổng Tri Vy, cô là một thư ký tốt”.

Anh rất hiếm khi gọi cả tên họ của cô, nghe cũng không cảm thấy xa lạ.

Cô khẽ cúi người đáp: “Là việc tôi nên làm”.

“Cô cầm mấy thứ này đi”. Anh đưa luôn tập tài liệu đã ký cho cô cầm một thể.

Đổng Tri Vy cúi người đón lấy. Thực ra ban nãy trong lúc cô bận rộn anh luôn chú ý tới cô, nhìn cô nhẹ nhàng thu xếp mọi thứ đâu vào đấy, hình ảnh

đơn giản như vậy nhưng lại khiến anh không thể rời mắt.

Bây giờ cô

đang đứng bên cạnh anh, bàn tay pha trà ban nãy vẫn còn hơi ướt và vương mùi hương của xà bông đàn hương. Anh không thích dùng nước rửa tay,

ngay từ nhỏ đã quen dùng xà bông đàn hương, vì thế ở nhà và văn phòng

đều có sẵn, ngửi mùi thơm bay ra từ bàn tay cô sao lại có cảm giác khác

biệt thế. Anh nghĩ vậy, bỗng dưng có cảm giác muốn nắm lấy bàn tay cô.

Đổng Tri Vy đã cầm tập tài liệu, hoàn toàn không biết sếp mình vừa nghĩ gì,

cô cũng không nhìn anh mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy tôi xin phép ra

ngoài”. Nói xong cô quay người ra ngoài.

Để lại anh một mình ngồi

trong văn phòng rộng rãi, tay nâng cốc trà, uống một ngụm, chỉ cảm thấy

nóng, cả người dường như đang bốc hỏa.

Ngủ muộn nên sáng nay Ôn Bạch

Lương dậy khá muộn, chung cư ở ven sông lại trên tầng cao nên lúc này

không có lấy một chút âm thanh lọt vào. Sau khi mở mắt anh không dậy

ngay mà nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà trắng phau rồi ngây người.

Chuông cửa kêu, anh ngồi dậy thì cửa phòng đã mở, Đới Ngải Linh bước vào và đi thẳng tới giường, chị ăn mặc nghiêm chỉnh, như mọi lần chị vẫn trang

điểm vô cùng hoàn mỹ, thấy anh ngồi đó liền bật cười.

“Sao thế? Không muốn dậy à?”.

Chị có chìa khóa căn phòng này, hoặc nói cách khác căn hộ chung cư này vốn là tài sản của chị, anh cũng thế.

Anh nhìn chị, không nói gì, cũng không đứng dậy.

“Rốt cuộc là làm sao?”. Chị hỏi lại lần nữa, giọng nói rất dịu dàng.

Chị vừa trở về từ một thành phố khác, tối qua còn họp hành với mấy ông sếp

trong hội chứng khoán, nhìn mấy ông già mặt mày nhăn nhúm rồi giờ nhìn

thấy anh, cảm giác thật khác biệt.

Tuổi trẻ đúng là tốt thật, chị nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường lòng thầm than.

Mặc dù là mùa đông nhưng trong phòng rất ấm áp, anh thích cởi trần đi ngủ,

từ chỗ chị ngồi có thể thấy bắp tay rắn chắc của anh. Vừa ngủ dậy nên

đầu tóc anh bù xù, một người đàn ông trẻ tuổi có lúc nhìn vẫn giống như

một cậu bé, cho dù có cáu kỉnh chị cũng cảm thấy rất đáng yêu.

“Tôi

biết, cậu trách tôi vì không sớm nhắc cậu chuyện Viên Cảnh Thụy điều tra cậu, nhưng tôi cũng mới biết nên mới vội về đây, không phải vì sợ cậu

sẽ có chuyện hay sao?”.

“Thế sao, tôi còn tưởng chị sợ tôi làm hỏng chuyện”.

“Làm hỏng chuyện là hai cái tên đần kia, không liên quan gì tới cậu”.

“Nhưng Viên Cảnh Thụy từ hai tên đó điều tra ra tôi, điều tra ra tôi thì…”.

“Thì điều tra ra tôi sao?”. Đới Ngải Linh cười rồi đặt tay lên vai anh, chị

vừa đi từ ngoài vào mới nói với anh mấy câu, bàn tay vẫn lạnh toát khiến anh khẽ rùng mình.

“Để anh ta điều tra, quan hệ của tôi và công ty

Lâm Ân ở trong nước không ai biết, huống hồ ai mà biết được anh ta có

nghĩ cậu vì nguyên nhân kia mà làm việc này hay không?”.

“Nguyên nhân gì, chị lại bắt đầu rồi”. Anh chau mày rồi gạt cánh tay chị đang đặt

trên vai mình xuống rồi đứng dậy bước vào phòng tắm, để lại mình chị

ngồi đấy. Nghe tiếng nước chảy chị cũng không thấy giận mà ngồi xuống

ghế sofa ở bên giường, thong thả lật vài trang tạp chí tài chính kinh tế đặt trên tủ đầu giường.

Nhưng Ôn Bạch Lương đứng dưới vòi nước nóng trong tâm trạng vẫn bất an.

3

Từ khi Đới Ngải Linh quyết định hợp tác với tập đoàn tài chính nước ngoài, có kế hoạch nhân cơ hội Thành Phương lên sàn chứng khoán để kiếm một

khoản tiền lớn ở thị trường trong nước thì Ôn Bạch Lương lúc nào cũng

cảm thấy máu sôi sùng sục, vô cùng hưng phấn.

Đới Ngải Linh cũng nhận ra điều đó, nên có lần trong tiệc rượu chị đã hỏi anh với giọng ngà ngà men rượu: “Cậu phấn khích thế này chắc không phải vì Viên Cảnh Thụy đã

thu nạp con chuột trắng bé nhỏ ấy làm thư ký bên cạnh đấy chứ?”.

Chị

luôn gọi Đổng Tri Vy là “con chuột trắng bé nhỏ”, dường như trong lòng

chị Đổng Tri Vy chỉ là một loài động vật bé nhỏ không đáng kể trốn trong hốc tường tối tăm, còn anh mỗi lần nghe thấy đều chau mày, trả lời một

câu tương tự.

“Tôi và cô ấy từ lâu đã không còn liên lạc gì cả, nhắc tới làm gì chứ? Có ý nghĩa gì đâu”.

Quả thực Đới Ngải Linh không muốn nhắc tới Đổng Tri Vy, một người phụ nữ t