
n bàn cô ra xem.
Cô
nhìn tấm lưng anh, đã hai tháng trôi qua, Viên Cảnh Thụy hồi phục rất
nhanh, cơ thể đã không còn nhìn thấy dấu tích của vết thương, nhưng anh
gầy đi rõ rệt. Anh mặc cả cây đen nên nhìn phần eo rất nhỏ, đột nhiên cô thấy đã lâu lắm rồi mình chưa gặp người đàn ông này, lâu tới mức khiến
cô không còn cảm giác chân thực nữa, không dám rời mắt mình đi chỗ khác.
Anh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt cô, sầm mặt lại nói: “Sao? Em vẫn muốn nghỉ việc à?”.
Cô chưa kịp trả lời thì anh nói tiếp: “Không phải em đã nói tới Thành Phương để làm việc sao?”.
Đó là câu nói của cô, Đổng Tri Vy chỉ có thể gật đầu.
Anh nói tiếp: “Không phải em nói sẽ bỏ việc cũ sao?”.
Đó cũng là câu cô đã nói, Đổng Tri Vy rơi vào tình cảnh hết đường chối
cãi, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Nhưng chức quản lý phòng hành
chính quá đột ngột đối với tôi”.
Anh hừ một tiếng: “Tôi không có thói quen lấy việc công ty làm trò đùa, huống hồ những yêu cầu em đưa ra đều được đáp ứng, em còn không dốc sức làm việc cho Thành Phương sao?”.
Cô shock, Viên Cảnh Thụy ngày xưa không bao giờ nói những lời thế này
trước mặt cô, đầy vẻ dỗi hờn, hoàn toàn không giống với thái độ cân nhắc cẩn trọng mọi việc thường ngày của Viên Cảnh Thụy.
Mặc dù Viên Cảnh
Thụy xuất thân từ khu dân nghèo nhưng cách anh ăn nói rất có chừng mực,
không hề mang bóng dáng dân đường phố, rất giỏi chỉ cười mà không đáp.
Cô còn nhớ có một buổi sáng sớm anh đột nhiên gọi điện thoại cho cô,
hỏi: “Cô vẫn khỏe chứ?”, rồi nói tiếp: “Cũng không cần vội thế đâu”.
Giọng nói đầy hài hước khiến cô không biết phải chống đỡ thế nào.
Mặc kệ cô đang nhìn, anh vẫn tiếp tục xem bản kế hoạch như không có chuyện
gì xảy ra, dường như câu nói ban nãy không phải do anh nói.
Anh lại
một lần nữa mất kiểm soát trước mặt Đổng Tri Vy, không nhìn cô vì muốn
che giấu sự thất bại của mình, cho dù cô không hề biết điều ấy.
Sự
thất bại ấy bắt nguồn từ sự từ chối của cô, Đổng Tri Vy từ chối anh
không chỉ một lần. Viên Cảnh Thụy không thể không thừa nhận bản thân
mình đã bị cô đánh bại. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại không có
được người con gái nào đó, càng không ngờ rằng người con gái ấy lại là
Đổng Tri Vy.
Cô là người con gái kiên quyết nhất mà anh đã gặp trong
cuộc đời này, hoàn toàn khác với ngoại hình của cô, anh cảm thấy không
thể ngờ được, vừa tức giận vừa hụt hẫng, mà những thứ này cuối cùng đã
chuyển hóa thành cảm giác thất bại, sự thất bại của một người đàn ông
đối mặt với người con gái mình ngưỡng mộ nhưng không có được.
Cảm
giác thất bại này khiến anh không dám đối mặt với cô trong một thời gian dài, vội vã rời khỏi thành phố như chạy trốn sau khi bại trận. Cảm giác thất bại ấy khiến anh không thể để cô ra đi, anh lấy vị trí giám đốc
cột chặt cô, quyết định ấy khiến bao người bất ngờ, còn bị Hạ Tử Kỳ cười nhạo.
Hạ Tử Kỳ đặc biệt bay tới Hồng Kông bàn với anh về kết quả
điều tra Ôn Bạch Lương. Hạ Tử Kỳ nói về Ôn Bạch Lương rồi Đới Ngải Linh
trước mặt anh, rồi lại từ Đới Ngải Linh nói tới hai anh em nhà họ
Trương, cuối cùng đưa ra một số khả năng: Một là hai anh em nhà họ
Trương đã tìm được chỗ dựa, tiếp tục coi Thành Phương là đối thủ. Viên
Cảnh Thụy cười nhạt: “Dựa vào hai tên đần đó sao? Có tìm được chỗ dựa
vững chắc hơn nữa thì khả năng cũng có hạn”.
“Tôi cũng cảm thấy không có khả năng lắm, với khả năng của hai người này thì khó có thể tiếp xúc với các nhân vật tầm cỡ, huống hồ lại là người có gia thế như Đới Ngải
Linh”.
“Có điều hai người này hiện nay đã bị giấu kĩ, không tìm thấy đâu cả”.
“Cũng có thể là khả năng thứ hai, là tên họ Ôn tìm chúng, muốn lợi dụng chúng làm một số việc, ví dụ như dùng chúng làm bàn đạp để ra tay với Thành
Phương”.
“Người này tôi đã gặp, tôi còn xem qua lý lịch của anh ta”.
Nói tới đây Viên Cảnh Thụy khẽ cười, anh không nói gì thêm nhưng thái độ thể hiện quá rõ ràng.
Hạ Tử Kỳ gật đầu: “Tôi không kiêng dè gì người này, chỉ là Đới Ngải Linh cũng là nhân vật tầm cỡ trong giới tài chính, ô dù trong nước rất chắc chắn, nền móng ở nước ngoài cũng sâu xa, có
mấy công ty đầu tư trong nước cũng bị cô ta giành mất mối làm ăn. Lần
trước có công ty phát hành IPO vốn định mời Morgan Stanley nhưng vẫn bị
công ty cô ta giành mất, bây giờ còn mở Quỹ tín dụng tư nhân, vốn liếng
xoay vòng nhanh lắm”.
“Thành Phương không để cô ta nhúng tay vào chứ?”. Viên Cảnh Thụy nheo mắt hỏi.
“Chưa”. Hạ Tử Kỳ trả lời chắc chắn: “Nhưng việc này kỳ lạ chính ở chỗ ấy, công
ty sắp phát hành cổ phiếu ra thị trường, trong tay cô ta vốn không có cổ phần của chúng ta nhưng lại móc nối quan hệ với hai anh em nhà họ
Trương, tôi nghĩ khả năng cuối cùng là việc này vốn không có liên quan
gì tới Đới Ngải Linh, thuần túy chỉ là tên họ Ôn vì thù riêng nên mới
tìm hai tên kia”.
“Thù riêng?”. Viên Cảnh Thụy hỏi lại.
Hạ Tử Kỳ
đặt máy tính xuống rồi thu lại vẻ mặt nghiêm túc, quay sang cười nhạo
anh: “Sếp Viên à, chúng ta nói chuyện về giám đốc mới của phòng hành
chính đi”.
Viên Cảnh Thụy không được tự nhiên cho lắm, anh hừ một
tiếng rồi n