XtGem Forum catalog
Khổng Tước Rừng Sâu

Khổng Tước Rừng Sâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323692

Bình chọn: 7.5.00/10/369 lượt.

ng viết chữ lên tường.”

Nghe anh ta nói vậy, tôi liên tưởng tới bức tường đầy chữ trong căn phòng kia.

“Hai năm đi lính, tôi đã nghĩ rất nhiều, có lẽ vì trông tôi không đủ ổn

định, vì thế cô ấy không thấy có tương lai. Nói ra chắc mọi người không

tin, trước đây tôi rất lôi thôi, quần bò bị thủng vẫn mặc chẳng ngại gì, dạo phố xem phim đều đi dép lê.”

Martini tiên sinh nâng ly dry martini lên, uống một ngụm, nói tiếp:

“Sau khi xuất ngũ, tôi cố thay đổi bản thân, lúc nào cũng đeo cà vạt, đi làm hay nghỉ phép đều thế.”

“Thực ra cũng không cần phải như vậy.” Tiểu Vân nói.

“Cà vạt tượng trưng cho sự nghiệp của người đàn ông, chỉ có cà vạt phù hợp mới có thể tôn lên thân phận địa vị của đàn ông.”

“Có cách nói này sao?” Tôi tò mò.

“Đó là cô ấy nói.” Anh ta đáp.

Tôi nhìn Tiểu Vân, Tiểu Vân cũng nhìn tôi, chúng tôi đều cảm thấy cách nói này không khách quan.

“Đi

làm được vài năm, tôi thăng tiến rất nhanh, thu nhập cũng được coi là

cao, nhưng vẫn không quen đeo cà vạt. Kiếp trước của người phương Tây

nhất định là ma treo cổ, vì thế mới giữ cái thói quen thít cổ này.”

Nói xong, anh ta gượng gạo cười, sau đó nói:

“Hay thật. Sau khi cô ấy bỏ đi, tôi cảm thấy cả con người tôi đã chết, không ngờ tôi vẫn còn có khiếu hài hước.”

Tôi và Tiểu Vân cũng cười.

“Chỉ cần tôi không giải tỏa được nỗi đau lòng khi nhớ cô ấy, tôi sẽ đến

đây.” Anh ta thở dài, “Cô ấy là tảng đá phía bên phải tôi, nếu không

được gặp lại cô ấy, tôi chỉ có thể ở nguyên chỗ cũ chờ đợi và nhung

nhớ.”

“Nhưng nếu cô ấy đã thất hẹn, cớ gì anh…”

Anh ta

lắc đầu, coi như ngắt lời tôi, nói: “Tôi thường ảo tưởng cô ấy nhất định đang nấp trong bóng tối âm thầm quan sát tôi, chỉ cần tôi quen với việc đeo cà vạt rồi, cô ấy sẽ biết là tôi đã có nền tảng sự nghiệp, sẽ tới

gặp tôi.”

“Cà vạt hôm nay anh thắt, rất hợp với anh.” Tôi nói.

“Vậy sao?” Anh ta cúi đầu nhìn.

“Hơn nữa trước đây anh đều sờ sờ nút thắt và đuôi cà vạt, hôm nay thì một lần cũng không.”

“Thật sao?” Anh ta tròn mắt.

Tiểu Vân nhìn tôi, hơi băn khoăn trước phản ứng của anh ta.

“Có lẽ tôi đã quen với việc thắt cà vạt rồi.”

Anh ta nặng nề thở dài, sau đó uống hết chỗ rượu còn lại.

“Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải nghĩ tới, cô ấy chọn gặp mặt trong ngày giáng sinh là có ý nghĩa đặc biệt.”

“Ý nghĩa đặc biệt gì?” Tôi hỏi.

“Đêm giáng sinh sẽ có kỳ tích. Có lẽ cô ấy đang ám chỉ: Chúng tôi muốn tương phùng, phải cần đến kỳ tích.”

Tôi và Tiểu Vân đều không nói gì, sợ sẽ nói điều gì không thích hợp, quá tàn nhẫn đối với anh ấy.

“Năm ngoái và năm nay kỳ tích đều không xuất hiện, sau này có lẽ sẽ không

xuất hiện nữa. Thực ra trong lòng tôi rất rõ được ở bên cô ấy là một

loại tham vọng không tưởng, tôi chỉ muốn gặp lại cô ấy một lần mà thôi.”

Nói xong, anh ta trầm mặc.

Ba người chúng tôi trầm mặc rất lâu, tôi quyết định phá vỡ sự im lặng, bèn nói:

”Anh ở trong rừng nuôi mấy con vật: ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước.

Nếu có một ngày anh phải rời khỏi khu rừng, nhưng chỉ có thể mang theo

một con vật, anh sẽ mang theo con vật nào?”

“Đoán thử xem.” Anh ta nói.

“Chắc chắn anh chọn dê.” Tôi nói, “Chỉ có người chọn dê mới cố chấp trong tình yêu như thế.”

“Đoán sai rồi.”

“Vậy anh chọn con nào?” Tiểu Vân hỏi.

“Tôi chọn khổng tước.” Anh ta nói.

“Tại sao?”

Vì quá kinh ngạc, tôi bỗng thốt lên, trong quán có bốn người đồng thời quay đầu về phía bọn tôi. “Bởi vì tôi họ Khổng.” Martini tiên sinh nói, “Chim khổng tước khiến tôi cảm giác giống như loài chim của nhà họ Khổng, vì thế chọn nó.”

“Chỉ vậy thôi?” Tiểu Vân nói.

“Ừ.” Anh ta gật đầu.

Tiểu Vân và tôi đưa mắt nhìn nhau, thật không dám tin lại có cái lý do chọn khổng tước như vậy.

“Trắc nghiệm tâm lý nếu muốn chính xác thì phải dựa vào phản ứng đầu tiên, không thể suy nghĩ nhiều.” Anh ta cười bình thản.

Khách khứa trong quán không hề có xu hướng giảm đi, xem ra mọi người đều muốn chơi hết mình.

Tiểu Vân đi giúp Tiểu Lan, trong lúc nghe kể chuyện, Tiểu Lan đã bận tít mù rồi.

Tôi bỗng nhớ tới những hàng chữ trên tường, bèn nói với anh ta trên tường phòng tôi cũng có chữ, là chữ màu đen.

“Trước đây tôi ở trong ngõ đường Đông Ninh, là một căn nhà cổ, có hai tầng.” Anh ta nói.

Tôi gật mạnh đầu.

“Ở đó có sân, trong sân có cầu thang đi lên tầng trên, trong phòng có một cái cửa sổ rất to.”

Lần này tôi không gật đầu nữa, chỉ trợn tròn mắt.

Anh ta nhìn phản ứng của tôi, nói: “Hôm nào tôi về đó thăm lại bức tường, có được không?”

“Lúc nào cũng đón chào.” Tôi nói.

“Tôi

phải đi rồi.” Anh ta đứng dậy, “Cảm ơn anh đã nghe tôi nói chuyện, tôi

cảm thấy dường như suốt mấy năm nay tôi chưa từng mở miệng vậy.”

“Đừng khách sáo.” Tôi nói.

Anh ta đi rồi, tôi bắt đầu cảm thấy trong quán rất ồn, ngồi thêm không lâu cũng ra về.

Khoảng ba giờ sáng về đến phòng, lại nhìn những hàng chữ trên tường thêm một lượt.

Nằm trên giường nghĩ về chuyện giữa anh ta và cô gái ấy, thiếp đi lúc nào không biết.

Trong lúc mơ màng bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, mở cửa ra, là Lý San Lam.

“Hoá ra anh đang ngủ, thảo nào gõ trần nhà mà anh không phản ứng gì.