pacman, rainbows, and roller s
Khổng Tước Rừng Sâu

Khổng Tước Rừng Sâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323705

Bình chọn: 8.00/10/370 lượt.

hòng, rồi một mình đi xuống dưới, đứng đợi trong sân.

Khoảng nửa tiếng sau anh ta mới đi xuống.

Vẻ mặt anh ta hết sức thoải mái, những thớ thịt trên mặt không còn cứng ngắc nữa, bắt đầu có những đường cong tròn trịa.

“Cảm ơn anh.” Anh ta nói.

Tôi cười, không nói gì.

“Vừa rồi tôi lại viết lên tường.” Anh ta nói.

“Anh viết gì thế?” Vừa dứt lời tôi thấy thất lễ, vội vã nói: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Anh ta cười, “Dù sao anh cũng sẽ đọc mà, đúng không?”

Tôi gật đầu, hơi xấu hổ.

“Tao phải bắt đầu đi về phía trái rồi.” Anh ta nói, “Đây là lời nhắn cuối cùng của tôi.”

Chúng tôi đồng thời trầm mặc, tôi liếc thấy anh ta vẫn đang thắt cà vạt.

Hoa văn trên cà vạt lần trước tôi đã nhìn thấy rồi, bức danh hoạ “Thiếu nữ ở Avignon” của Picasso.

Anh ta bỗng tháo cà vạt xuống, nói: “Tặng cho anh.”

“Quý trọng quá, tôi không thể nhận.” Tôi nói.

“Đúng là hơi đắt, nhưng không hề “trọng” Anh ta cười, “Cứ coi như quà kỷ niệm đi.”

Tôi đành nói cảm ơn, sau đó nhận lấy.

“Tôi đã trèo lên tảng đá bên phải rồi.” Anh ta nói, “Còn anh?”

Tôi sững sờ, đúng lúc Lý San Lam đẩy cửa bước vào.

Cô ấy nhìn thấy tôi và anh ta đứng trong sân, hơi ngạc nhiên.

Tôi vội giới thiệu với cô ấy: “Đây là Martini tiên sinh mà tôi đã nhắc tới…”

“Martini?” Anh ta cười, “Tên thú vị thật, nhưng tôi họ Khổng, không phải họ Mã.”

“Cô ấy là…” Tôi chỉ vào Lý San Lam, nghĩ một lúc rồi nói: “Một người chọn khổng tước nữa.”

“Hôm

nay đúng là đẹp ngày, ba con khổng tước ở chung một chỗ.” Anh ta nói,

“Mong rằng sau này sẽ có ngày chúng ta đều có thể xoè đuôi.”

“Tôi là công cái, không xoè đuôi được.” Cô ấy nói.

Ba chúng tôi cùng phá lên cười.

Tôi

nghĩ trước đây Martini tiên sinh nhất định là một người rất cởi mở,

chẳng qua sự chờ đợi suốt bao năm, đã làm cho những đường nét trên mặt

anh ta vừa thẳng vừa cứng ngắc.

Hôm nay anh ta đã trèo lên được tảng đá phía bên phải, lại lấy lại được sự cởi mở trước đây.

Nếu nói theo góc độ này, anh ta hiện giờ, đang xoè đuôi.

“Tôi đi đây.” Martini tiên sinh vẫy vẫy tay, nói đầy ẩn ý: “Tạm biệt.”

Từ đó tôi không gặp anh ta nữa. Martini tiên sinh vừa đi khỏi, Lý San Lam lập tức nói: “Tôi đi xem chữ trên tường được không?”

Tôi nghĩ một lúc, gật đầu.

Cô ấy chạy ngay lên tầng trên.

“Ê!” Tôi bỗng nhớ ra trên tường còn có chữ của tôi nữa, “Chỉ được xem chữ màu đen thôi.”

“Tại sao?” Cô ấy dừng lại giữa cầu thang, ngoái đầu hỏi.

“Chữ màu xanh là tôi viết.”

“Biết rồi.” Cô ấy vừa chạy vừa nói.

Tôi đứng ở trong sân rõ lâu, cảm thấy chân hơi tê, bèn đi lên tầng trên.

Lúc tôi đi tới cạnh lan can, cô ấy vừa vặn từ trong phòng tôi bước ra.

“Những gì anh ta viết thật khiến người ta có cảm xúc. So ra, những gì anh viết lại…”

Cô ấy bỗng bịt miệng, không nói tiếp nữa.

“Đã bảo cô đừng đọc những chữ màu xanh mà.” Tôi lườm cô ấy.

“Xin lỗi.” Cô ấy nói, “Tôi mù màu.”

“Cô…”

“Tôi đi làm đây!” Cô ấy chạy vèo xuống nhà.

Hai ngày sau Vinh An nghỉ phép, tôi và cậu ấy lại đến Yum.

Khi cậu ấy biết câu chuyện Martini tiên sinh kể đêm Giáng sinh, bèn nói:

“Không công bằng! Tại sao tớ không được nghe?”

“Nghe được thì làm sao?” Tôi nói, “Cậu không có tuệ căn, chuyện cảm động đến mấy cũng vô dụng với cậu thôi.”

“Ít nhất tớ có thể nói vài lời an ủi anh ta.” Vinh An nói.

“Anh định nói gì?” Tiểu Vân hỏi.

“Anh sẽ nói cô gái kia sau khi rời bỏ anh ta, cuộc đời rất long đong, trải

bao cay đắng, phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng lưu lạc hồng trần.” Vinh An

nói, “Như vậy anh ta có thể thấy khá hơn một chút.”

Tôi và Tiểu Vân thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh.

“May mà cậu không có mặt.” Tôi nói.

Sau đó tôi kể chuyện Martini tiên sinh đến tìm tôi và tặng tôi cà vạt.

Tôi không nhắc tới dòng chữ trên tường, vì không muốn để Vinh An và Tiểu Vân cũng biết những dòng chữ của tôi.

“Cuối cùng anh ta nói những gì?” Tiểu Vân hỏi.

“Anh ta nói anh ta đã trèo lên tảng đá bên phải rồi. Sau đó hỏi tôi đã trèo lên chưa?”

“Cậu trả lời thế nào?”

Tôi cười khổ, lắc đầu nói: “Tớ không biết phải trả lời thế nào.”

Từ

khi biết Lưu Vỹ Đình là tảng đá bên phải của tôi, đến dũng khí trèo lên

tôi cũng không có, chỉ đứng dưới chân núi ngước nhìn lên.

Hoặc giả tôi nên giống như Martini tiên sinh trèo lên đỉnh núi, dù có mất bao nhiêu sức lực và thời gian.

Hai tuần sau Vinh An lại đến tìm tôi, nói với tôi một chuyện.

“Tớ tra được Lưu Vỹ Đình đang ở đâu rồi.” Cậu ta nói.

Tôi không biết phải phản ứng bằng tâm trạng nào, chỉ trầm ngâm không nói.

“Lần này tớ hết sức cẩn thận, tuyệt đối không sai đâu.” Rất lâu sau, cậu ấy nói.

Tôi vẫn trầm ngâm không nói.

“Vốn

muốn đi tìm cô ấy trước, nhưng sau nghĩ lại tớ toàn nói sai làm hỏng

chuyện, lần này bất luận thế nào tuyệt đối không thể hại cậu nữa.” Hình

như cậu ấy rất xấu hổ.

Vinh An dùng chữ “tuyệt đối” những hai lần, quen cậu ấy lâu như vậy, rất hiếm thấy.

Vẻ mặt cậu ấy tỏ ra áy náy và bất an, hơi giống với hung thủ giết người khi đối diện với gia đình người bị hại.

Tôi biết Vinh An tự trách bản thân về chuyện Lưu Vỹ Đình, nhưng không ngờ mức độ tự trách lại nặng nề như vậy.

“Sao cậu tra ra được?”