pacman, rainbows, and roller s
Khổng Tước Rừng Sâu

Khổng Tước Rừng Sâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323630

Bình chọn: 9.00/10/363 lượt.

trọng của tôi chẳng còn sót lại bao nhiêu, hãy để tôi giữ lại một chút.”

Nói xong, cô ấy đứng lên, quay lưng lại phía tôi.

Tôi

không tài nào trèo lên được tảng đá bên phải rồi, nhưng nếu bây giờ bỏ

cuộc, nó sẽ càng ngày càng cao càng ngày càng khó trèo.

Bỗng nhớ tới lời Lý San Lam nói hôm tôi đốt lá thư tình. Tôi dùng nốt chút sức lực cuối cùng, nói:

“Anh

biết bây giờ nói là không đúng lúc, cũng có thể cũng chẳng còn quan

trọng, nhưng nếu như có thể quay lại sáu năm về trước, trở về giờ tan

lớp của buổi học cuối cùng đó, trở về thời khắc đuổi theo em dưới gốc

cây ngoài phòng học đó, anh sẽ không chỉ nói xin lỗi, anh sẽ nói: Anh

thích em.”

Mặc dù cô ấy quay lưng lại phía tôi, nhưng từ bờ vai và bóng lưng cô ấy, tôi có thể nhìn thấy cô ấy giống như bị kim châm.

“Bức thư tình đó đúng là bị gửi nhầm, lúc đầu quả thực anh cũng tính là đâm

lao thì phải theo lao. Nhưng sau này, anh thật sự thích con người em,

chỉ đơn thuần là thích thôi, không hề nghĩ tới tương lai. Có lẽ sau khi

thích em rồi anh vẫn bị những cô gái khác thu hút, hoặc cảm thấy người

khác mới thật sự là tình yêu chân chính, nhưng dưới gốc cây của buổi

chiều trước khi anh tốt nghiệp đại học, tại thời khắc đó, anh thích em.”

Tôi nói một mạch, như đã dùng hết sức lực, cảm thấy cả người mình mềm nhũn.

Cô ấy chầm chậm quay người lại nhìn tôi, rất lâu sau mới nói:

“Anh thật sự đã làm tổn thương tôi, anh có biết không?”

Tôi gật đầu, không nói.

“Tôi

biết anh không có ác ý, gửi nhầm thư chỉ là do hiểu lầm, nhưng khi đó

tôi thật lòng với anh. Anh không chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của

tôi, mà cũng đả kích lòng tự tin của tôi. Suốt mấy năm nay, tôi không

đến gần người đàn ông nào, cũng không cho bọn họ đến gần tôi, tôi thậm

chí còn không cười. Tôi không tài nào thoát ra khỏi bóng đen đó, tôi cần ánh sáng, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh sáng.”

Giọng cô ấy rất ôn hoà, không còn lạnh lẽo như trước nữa.

Tôi biết nói xin lỗi quá nhiều cũng vô dụng, hơn nữa tôi cũng đã nói quá nhiều rồi.

Cô ấy nói xong những lời này, trầm mặc một lúc, lại nói:

“Để chúng ta quay lại thời điểm mà anh nói, tôi dừng xe đạp lại, anh chạy tới.”

Nói đến đây, cô ấy bỗng dưng hơi kích động, cố ổn định tâm trạng, nói tiếp:

“Xin anh nói cho tôi biết, anh của khi đó, có thật lòng thích tôi không?”

“Ừ. Anh của khi đó, thật lòng thích em.”

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt không còn lạnh lẽo, vì chất lỏng ấm áp đã từ từ dâng lên khoé mắt.

Sau đó cô ấy nghẹn ngào nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Nghe thấy câu nói cô ấy thường nói trước kia, tôi cũng cảm thấy kích động, tầm mắt bắt đầu mơ hồ. Nghe nói trong nước mắt có kim loại mạnh Mangan, vì thế khóc xong sẽ thấy nhẹ nhõm.

Sau khi tôi rơi lệ trong phòng nghiên cứu của Lưu Vỹ Đình, cảm thấy người nhẹ đi không ít.

Rời khỏi phòng nghiên cứu của cô ấy, đi ra bên ngoài, chúng tôi đi tản bộ trong vườn trường.

Ánh nắng đầu xuân rất ấm áp, cô ấy lại híp mắt lại, tôi biết chắc lâu lắm rồi cô ấy không phơi nắng.

Chúng

tôi lần lượt nói về những gì xảy ra trong hơn sáu năm nay, cô ấy rất

ngạc nhiên khi biết tôi và Liễu Vỹ Đình trở thành người yêu, nhưng lại

không ngạc nhiên khi biết chúng tôi chia tay.

“Chị Vỹ Đình và anh không hợp nhau.” Cô ấy nói, “Tuy anh không giống người

chọn khổng tước, nhưng chị ấy lại là người chọn dê chính hiệu.”

“Có liên quan sao?” Tôi hỏi.

“Nhu

cầu yêu và được yêu của chị ấy rất mãnh liệt, nhưng anh không giống

thế.” Cô ấy nói, “Hai người ở bên nhau lâu rồi, anh sẽ cảm thấy nghẹt

thở, nhưng chị ấy lại thấy không đủ.”

Tôi trầm tư, cảm thấy lời cô ấy cũng có lý.

Tôi và Lưu Vỹ Đình đều biết, sau này không thể ở bên nhau.

Khoảnh khắc kia trôi qua, cuộc sống của chúng tôi đã tách ra, không hợp lại được nữa.

Tuy bây giờ chúng tôi sánh vai bước đi bên nhau, ôn chuyện cũ, nhưng nói là ôn

lại chuyện cũ, chi bằng nói là điều trị, điều trị vết thương do tảng đá

bên phải đè nén trong lòng mỗi người.

Đi mãi đi mãi, lại đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường 100 mét về phía trái.

Trước đây luôn đứng dưới gốc cây này đợi Lưu Vỹ Đình, cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy cũng là ở dưới gốc cây này.

“Chẳng phải mỗi người đều có cơ hội thứ hai sao, chúng ta coi như là may mắn rồi.” Cô ấy nói.

“May mắn?”

“Không phải trải qua nửa đời sau trong ân hận và đau thương, lại có cơ hội đối diện lần thứ hai, lẽ nào còn không may mắn?”

Tôi nhìn gốc cây cạnh mình, không ngờ còn có thể một lần nữa đứng ở nơi này cùng với Lưu Vỹ Đình, bèn gật đầu nói:

“Đúng là may mắn.”

Sắc trời dần tối, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý chia ly.

“Anh là người chọn khổng tước, chúc anh xoè đuôi.” Cô ấy nói.

“Em là người chọn hổ, chúc em…” Tôi nghĩ một lát, “Chúc em ăn thật no.”

Cô ấy bỗng bật cười, cuối cùng cũng nhìn thấy được nụ cười của cô ấy, tôi cũng cười rất vui vẻ.

Rời khỏi trường, tôi cảm thấy nhẹ nhõm không gì sánh được.

Trước đây khi ở bên Lưu Vỹ Đình, bởi vì áp lực của bức thư tình, khó tránh khỏi có phần không thoải mái.

Bây giờ đã nói rõ ràng hết ra rồi, lúc nói chuyện càng cảm nhận được sự thuần khiết của Lưu Vỹ Đ